TNT: Bột Mẹ đang hư hỏng trực tuyến
  • Còn chưa đợi được Đinh Trình Hâm bao ăn bao ở vào sổ sách, Tô Khanh đã bị đội trưởng của mình gọi điện thoại đến Bắc Kinh.
  • Nàng cảm thấy thân là năng lực giả bi ai.
  • Vốn tưởng rằng, vội vã triệu cô đến Bắc Kinh như vậy là có cuộc thi quan trọng gì cần cô trợ giúp, không nghĩ tới lại là vì hoạt động thương mại.
  • Vẻ mặt cô mơ hồ thay trang phục biểu diễn, vẻ mặt mơ hồ lên sân khấu, dưới ánh mắt kinh ngạc đến khiếp sợ của người nào đó thân là khách quý thường trú, cô cố gắng mỉm cười kiểu kinh doanh thường dùng khi thi đấu, phối hợp ăn ý với cộng sự, nhảy xong cả điệu nhảy.
  • Lúc xuống đài, nàng như trút được gánh nặng, còn nhìn thấy người nào đó nghẹn cười đến tràn đầy ý cười giấu không được thậm chí còn nghẹn đến đỏ mặt tựa hồ trên người có nội thương.
  • Nghẹn đi nghẹn đi nghẹn chết ngươi.
  • Tô Khanh lạnh lùng mắt cá chết bay qua, không hề để ý vẻ mặt bát quái của những đồng đội kia, bước chân chuyên nghiệp mà ưu nhã xuống đài kết thúc công việc.
  • Những động tác rất nhỏ này chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt, huống chi cô chỉ là một người thường, ống kính làm sao dừng lại vô vị trên người cô.
  • Ngược lại chỗ Đinh Trình Hâm lại đặc tả.
  • Fan tại hiện trường lập tức phát ra một trận tiếng thét chói tai, tựa hồ đang thán phục trên thế giới này làm sao có thể có tiểu hồ ly đáng yêu như vậy.
  • Tô Khanh vừa xuống đài chính là gõ hỏi linh hồn đại đội ba của đội trưởng.
  • Thẳng đến khi đội trưởng liên tục nhận thua còn thiếu chút nữa quỳ xuống, còn hứa hẹn thanh toán tất cả chi phí hàng ngày của cô ở bên này, cô mới bỏ qua.
  • Tô Khanh không thiếu tiền, nhưng nàng cũng không thích làm việc không công cho người ta, nhất là loại này không có trước đó cùng nàng thương lượng trực tiếp đem nàng an bài.
  • Đội múa này của bọn họ là làm khách quý ra đề tài tham gia tiết mục, Tô Khanh nhảy xong có thể tan tầm, nhưng những người khác còn không được.
  • Ý đội trưởng là đợi đủ người rồi cùng đi ăn cơm gì đó.
  • Dù sao lần này tụ tập lần sau còn không biết phải đợi tới khi nào mới đủ.
  • Phòng nghỉ công cộng, tất cả mọi người đang bận rộn, Tô Khanh rảnh rỗi, sách sốt ruột tới cũng không mang theo, cô liền hỏi nhân viên công tác cầm giấy trắng cùng bút, đeo tai nghe nghe nhạc bắt đầu tiện tay vẽ tranh.
  • Thiếu nữ xinh đẹp ăn mặc thoải mái đơn giản lại khó nén tư sắc lớn như vậy ngồi ở chỗ kia, ai mà không nhìn nhiều a.
  • Đáng tiếc tiểu mỹ nữ này không biết cười.
  • Nam nhân đứng trong góc âm thầm quan sát hồi lâu trong mắt lóe lên tinh quang.
  • Hắn quan sát đã lâu, tiểu cô nương này dáng người mảnh khảnh, xem khung xương tuổi hẳn là không lớn, hẳn là vừa trưởng thành không bao lâu. Biết khiêu vũ lại khí chất tốt, lúc khiêu vũ mang theo ánh mắt diễn thật tuyệt a, dáng người đẹp dáng vẻ đẹp, đây không phải là một gốc cây tốt sao.
  • Phi Phi Tử đây là lại nổi lên tâm bắt cóc hài tử.
  • Chỉ là còn chưa chờ hắn ra tay, tiểu hài tử nhà mình vừa mới kết thúc buôn bán trở lại hậu trường liền trực tiếp hướng trước mặt tiểu cô nương sáp lại, còn quen thuộc hỏi nàng đang làm gì, còn cầm lấy tranh của người ta đến xem.
  • suqing
    suqing
    Sếp của anh đang theo dõi tôi.
  • Tô Khanh ánh mắt một giây cũng không có cùng Lý Phi chống lại, nàng thừa dịp Đinh Trình Hâm xã giao ngưu bức chứng phát tác không xem tràng hợp tiến đến nàng bên kia thời điểm, nhỏ giọng nói một câu.
  • Vừa rồi nàng cầm lấy điện thoại di động dự định soi gương thời điểm liền phát hiện Lý Phi một mực đang nhìn chằm chằm chính mình xem.
  • Phải biết rằng lúc trước lúc Lý Phi lừa Đinh Trình Hâm đi Thời Đại Phong Tuấn nàng đã ở hiện trường tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, tự nhiên là nhận ra khuôn mặt thoạt nhìn thật thà kia.
  • dingchengxin
    dingchengxin
    Không phải chứ không phải chứ, ông chủ của chúng tôi lại coi trọng anh?
  • Đinh Trình Hâm cả kinh trợn tròn mắt, tay cầm bức tranh cứng đờ.
14
Chương II