TNT: Bản cung luôn có kịch bản đóng vai phụ
  • Tôi đang ngồi trên sô pha truy kịch, điện thoại đặt ở một bên đột nhiên vang lên, nhìn thoáng qua tên người gọi, là một chuỗi số lạ.
  • Tôi không có thói quen nghe điện thoại xa lạ, cho nên để ở một bên không nghe.
  • Bởi vì quá lâu không nhận, đối phương cúp máy, ai ngờ cách vài giây, lại vang lên lần nữa, hòa hợp với âm thanh trong TV.
  • Tôi ngại ồn ào, lại sợ bỏ lỡ cuộc điện thoại quan trọng gì, đành phải bất đắc dĩ nhận máy:
  • zhangyuling
    zhangyuling
    Alô?
  • Bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc, giọng nói giàu cảm giác thiếu niên mang theo vài phần ủy khuất:
  • hejunlin
    hejunlin
    Chị à, sách tiếng Anh của em để quên ở nhà rồi.
  • hejunlin
    hejunlin
    Tiết tiếng Anh cuối cùng phải kiểm tra phiên dịch, giáo viên tiếng Anh của chúng tôi rất hung dữ, tôi sợ cô ấy nổi giận......
  • Lúc còn học sinh, tôi cũng sợ giáo viên phê bình giáo dục, bài thi xong vừa vặn làm mất vào ngày muốn giảng, tôi đành phải lấy bài thi khác làm, lo lắng hãi hùng sống qua mấy tiết học kia, sợ bị giáo viên phát hiện, dù sao da mặt nữ sinh mỏng, nếu nói làm mất, người khác sẽ cảm thấy một tiểu nữ sinh lôi thôi lếch thếch, nhưng nếu đổi lại là nam sinh, làm mất bài thi chính là thái độ bình thường, thấy nhưng không thể trách.
  • Bất đắc dĩ trước khi nghe điện thoại của tôi sau khi nghe được giọng nói của Hạ Tuấn Lâm liền biến mất, giọng nói mở miệng bất giác trở nên nhu hòa:
  • zhangyuling
    zhangyuling
    Ngươi để ở đâu, lát nữa ta đưa tới trường học của ngươi.
  • Hạ Tuấn Lâm mỉm cười, nhưng giọng nói lại rất bình thường, nghe không có gì khác biệt:
  • hejunlin
    hejunlin
    Nó giống như trên bàn làm việc trong phòng tôi.
  • zhangyuling
    zhangyuling
    Được rồi.
  • Tôi vừa đáp lời, vừa đi về phòng anh, vừa ngước mắt lên, trên bàn quả thật bày một quyển sách tiếng Anh.
  • zhangyuling
    zhangyuling
    Vậy khi nào anh tới lấy nó?
  • hejunlin
    hejunlin
    Tiết thứ tư tan học, khoảng mười một giờ.
  • Sau khi được tôi đáp lại, Hạ Tuấn Lâm cúp điện thoại, khóe môi hơi cong.
  • Hắn vừa tan học liền chạy đến cửa hàng tạp hóa mượn điện thoại, Trương Cực hỏi hắn đi làm gì, hắn cũng không trả lời.
  • Hắn còn thuận tay mua hai chai nước.
  • Trở lại phòng học, vẫn ồn ào như trước khi cậu đi, cách giờ học còn hai phút, Hạ Tuấn Lâm đưa một chai nước cho Trương Cực, sau đó vặn chai trên tay mình ra, ngửa đầu uống một ngụm.
  • zhangji
    zhangji
    Anh đến cửa hàng tạp hóa à?
  • hejunlin
    hejunlin
    À, khát nước.
  • zhangji
    zhangji
    Sao không gọi tôi? Tôi không muốn uống nước khoáng, tôi muốn uống coca!
  • Không biết Trương Cực là không hài lòng không gọi hắn, hay là không hài lòng mua không phải hắn muốn uống, tóm lại giờ phút này vẻ mặt u oán.
  • Hạ Tuấn Lâm cũng không hầu hạ, sắc mặt trầm xuống:
  • hejunlin
    hejunlin
    Uống đi! Bản thân tôi muốn uống nhân tiện mua cho anh, trả tiền.
  • zhangji
    zhangji
    Hai đô cũng muốn?
  • hejunlin
    hejunlin
    Tôi không cần tiền chẳng lẽ còn cần anh sao?
  • “……”
  • -
  • Lớp 11 - 10.
  • Thầy giáo ở phía trên nói đến quên mình, Tô Nhuyễn Ninh cùng Tống Thi Thi ngồi ở hàng thứ ba đếm ngược từ dưới lên gần cửa, xì xào bàn tán.
  • songshishi
    songshishi
    Tôi đi, anh theo dõi hắn?
  • suruanning
    suruanning
    Cái gì mà theo dõi, sao lại nói khó nghe như vậy.
  • Tô Nhuyễn Ninh nhìn chung quanh một chút, sợ thanh âm Tống Thi Thi đưa tới ánh mắt của những người khác, cũng may nghe giảng bài, nói nhỏ nói nhỏ, cũng không có ai chú ý tới các nàng bên này.
  • Tống Thi Thi là bạn cùng bàn kiêm bạn tốt của Tô Nhuyễn Ninh, từ năm lớp 10 đã chơi cùng một chỗ.
  • Tống Thi Thi bất đắc dĩ lại không nói gì:
  • songshishi
    songshishi
    Tục ngữ nói nữ theo đuổi nam cách lớp sa, nhưng theo đuổi người khác không phải bạn theo đuổi như vậy, bạn mỗi ngày quấn quít lấy anh ta không dứt, anh ta chỉ cảm thấy bạn phiền, căn bản không đả động được người khác.
  • songshishi
    songshishi
    Hơn nữa theo ngươi ngày hôm qua theo tới nhà hắn dưới lầu nhìn, ngươi biết mình giống cái gì không?
  • Tô Nhuyễn Ninh nhíu mày, giật giật môi, nhưng Tống Thi Thi cũng không có ý để hắn mở miệng trả lời.
  • songshishi
    songshishi
    Như biến thái!
  • suruanning
    suruanning
    Thay đổi? Trạng thái?
  • Tô Nhuyễn Ninh giống như bị đả kích, lông mày cũng sắp nhíu lại cùng một chỗ.
  • songshishi
    songshishi
    Cậu nghĩ xem, nếu có một người đàn ông, cậu không thích anh ta, nhưng anh ta tan học luôn đi theo cậu, còn theo tới dưới lầu nhà cậu, người này không phải biến thái thì là cái gì?
  • Tô Nhuyễn Ninh nổi da gà, lúc này cô mới ý thức được hành vi ngày hôm qua có bao nhiêu làm cho người ta chán ghét, cô vẻ mặt đau khổ, đáy lòng nặng nề.
  • songshishi
    songshishi
    Mỗi lần hai người gặp mặt, tôi đều nhìn ra được thái độ của anh ta đối với cô, lãnh đạm cùng không kiên nhẫn đều treo ở trên mặt, chủ động là chuyện tốt, nhưng cũng phải nắm chắc đúng mực, cô thì tốt rồi, ngày hôm qua đều theo tới dưới lầu người ta.
  • songshishi
    songshishi
    Sau này hắn sợ là càng ghét ngươi.
  • Càng ghét nàng...
  • Câu nói cuối cùng khiến cô rất ảo não, rất phiền muộn, trong nháy mắt tâm tình gì cũng không còn, trong lòng buồn bực.
  • suruanning
    suruanning
    Vậy... tôi phải làm gì?
  • -
  • suyuan
    suyuan
    Đánh thẻ chiếm lầu nha!
14
Trà xanh: Phải làm gì