TNT: Bản cung luôn có kịch bản đóng vai phụ
  • Bầu trời vẫn u áp như cũ, nhưng mưa không biết bắt đầu từ lúc nào cũng đã ngừng.
  • 007xitong
    007xitong
    Đang thống kê giá trị hảo cảm......
  • 007xitong
    007xitong
    Thiện cảm của Hạ Tuấn Lâm+30
  • 007xitong
    007xitong
    Hiện tại giá trị thiện cảm là 95.
  • Tôi thầm mừng thầm, xem ra tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân này vĩnh viễn không bao giờ lỗi thời.
  • Tôi lôi kéo Hạ Tuấn Lâm chạy một đoạn, thẳng đến khi xác nhận đám người kia sẽ không đuổi theo mới dừng lại.
  • Ta thở hổn hển quay đầu nhìn hắn, phát hiện sắc mặt hắn trắng bệch đến dọa người, không hề huyết sắc, ta hoảng sợ.
  • zhangyuling
    zhangyuling
    Anh ổn chứ?
  • Hạ Tuấn Lâm không nói chuyện, lông mày hắn nhíu chặt cùng một chỗ, tay phải vẫn ôm vị trí trái tim, thoạt nhìn rất thống khổ.
  • Chẳng lẽ bệnh của hắn lại phát tác?
  • Ta không khỏi nhíu mày theo, tâm cũng bắt đầu đề cao.
  • Phía trước có một siêu thị, bên cạnh cửa có một cái ghế dài, tôi đỡ anh đi qua, bảo anh ngồi xuống, sau đó dặn dò:
  • zhangyuling
    zhangyuling
    Anh chờ tôi một chút, tôi vào mua chai nước.
  • Hắn vẫn trầm mặc như cũ, gân xanh trên trán tràn ra, hô hấp thập phần dồn dập, cắn răng như là đang nhẫn nại.
  • Thấy vậy, tôi cũng bất chấp anh không trả lời, vội vàng xoay người vào siêu thị tiện tay cầm một chai nước khoáng.
  • Điện thoại di động hết pin, nhưng may mắn lúc ra cửa vừa vặn chứa mấy đồng tiền lẻ ngồi xe buýt.
  • Trả tiền xong đi ra, tôi vội vàng mở túi xách trên người ra, lấy thuốc Hạ Tuấn Lâm uống ra.
  • Hôm nay chủ nhiệm lớp gọi điện thoại bảo tôi tới trường học, tôi nghĩ đến tình trạng sức khỏe của Hạ Tuấn Lâm, vạn nhất nếu gặp phải tình huống đột phát gì, bó tay hết cách thì làm sao bây giờ, vì thế tôi vì phòng ngừa vạn nhất, vừa vặn mang theo hai chai thuốc dự phòng.
  • Tôi lấy ra một chai đổ ba viên trên tay, lại vội vàng mở nắp chai nước khoáng, lần lượt đưa cho anh.
  • zhangyuling
    zhangyuling
    Bệnh của anh chắc lại tái phát rồi, mau uống thuốc đi.
  • Hạ Tuấn Lâm sửng sốt một chút, thấy hắn không nhận, tôi trực tiếp kéo tay hắn qua, nhét thuốc vào trong lòng bàn tay hắn.
  • zhangyuling
    zhangyuling
    Đứng đó làm gì? Mau ăn đi.
  • Hạ Tuấn Lâm nhìn thuốc trong lòng bàn tay, ánh mắt thâm trầm, không biết đang suy nghĩ gì.
  • Anh giơ tay bỏ thuốc vào miệng, nhận lấy nước trong tay tôi, ngửa đầu uống vài ngụm.
  • Nhìn hắn uống thuốc, tảng đá lớn trong lòng ta mới bỏ xuống, nhưng cũng không hoàn toàn an tâm, ta nhìn chằm chằm sắc mặt hắn, không buông tha một tia biến hóa:
  • zhangyuling
    zhangyuling
    Thế nào, đỡ hơn chưa?
  • Hắn dùng ngón tay thon dài trắng nõn vặn nắp bình, thản nhiên mở miệng:
  • hejunlin
    hejunlin
    Cũng không phải linh đan diệu dược, mới ăn vào nào có hiệu quả nhanh như vậy.
  • Bị hắn nói như thế, ta cũng ý thức được lời của mình có chút ngu xuẩn, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua:
  • zhangyuling
    zhangyuling
    Ít nhất có thể nói chuyện, vẫn là rất hữu hiệu.
  • Hô hấp của hắn dần dần vững vàng, nhưng sắc mặt vẫn trắng như trước, màu môi cũng rất nhạt.
  • Hạ Tuấn Lâm không có ý định tiếp tục tranh luận đề tài này với tôi, hắn im lặng hai giây, nhìn tôi, thanh âm nhỏ yếu:
  • hejunlin
    hejunlin
    Sao anh tìm được tôi?
  • Tôi suy nghĩ một chút, thành thật trả lời.
  • zhangyuling
    zhangyuling
    Ta mua ô xong đi ra, vừa vặn nhìn thấy ngươi cùng đám người kia ôm vai cùng đi, ban đầu ta tưởng là bằng hữu của ngươi, nhưng sau lại phát hiện càng ngày càng không thích hợp, cho nên liền đi theo các ngươi một đường.
  • Hắn vuốt ve thân bình, nhìn như không chút để ý hỏi:
  • hejunlin
    hejunlin
    Rõ ràng đã chạy rồi lại quay về làm gì?
  • zhangyuling
    zhangyuling
    Ta không quay lại chẳng lẽ để cho ngươi bị bọn họ khi dễ?
  • hejunlin
    hejunlin
    Không cần.
  • Không mạnh miệng sẽ chết!
  • Ta đang chuẩn bị mở miệng, chỉ nghe hắn lại tiếp tục nói:
  • hejunlin
    hejunlin
    Bọn họ mấy tên côn đồ này chính là chúng ta cấp trên gọi ra được tên, mỗi người một bộ không dễ chọc dáng vẻ, ngươi không sợ sao?
  • zhangyuling
    zhangyuling
    Sợ cái gì, đây chính là xã hội pháp trị, bọn họ cũng không dám đánh chết tôi.
  • Nghe vậy, Hạ Tuấn Lâm đột nhiên cười nhạo một tiếng:
  • hejunlin
    hejunlin
    Chắc chắn rồi.
  • Ta nhíu mày không hiểu ra sao:
  • zhangyuling
    zhangyuling
    Quả nhiên cái gì?
  • hejunlin
    hejunlin
    Bộ dáng thuần khiết vô tội của ngươi đều là giả bộ.
  • -
  • suyuan
    suyuan
    Tôi về rồi!
  • suyuan
    suyuan
    Cắt đứt canh một tháng là lỗi của tôi, cuối tháng tám vừa khai giảng, mấy ngày hôm trước đích xác bề bộn nhiều việc cũng mệt chết đi được, không có thời gian canh văn, cho nên tôi liền gửi bài văn giả vài ngày, nghĩ xong liền bổ sung, nhưng phát hiện có một bộ phận người không hiểu lắm, tôi giải thích một chút, đây không phải là tùy bút, là bài văn nhỏ tìm trên mạng dùng để không có thời gian viết sau đó ngụy canh.
  • suyuan
    suyuan
    Khoảng thời gian đó sau khi ổn định lại, tôi phát hiện không tìm thấy trạng thái mã tự, suy nghĩ cũng đứt đoạn, nhưng tôi muốn mau chóng văn chương hơn, nội tâm rất gấp, mỗi lần mở kịch bản ra nhìn thấy hai người thúc giục, tôi càng gấp, nhưng càng gấp càng nóng, một chút trạng thái cũng tìm không thấy. Sau đó tôi không đi rối rắm nữa, nên đi học, nên ngủ ngủ, cũng thả lỏng bản thân một thời gian, trạng thái cũng chậm rãi điều chỉnh trở lại, tôi biết rất nhiều bảo bối đều đang chờ tôi, cám ơn mọi người ủng hộ cùng kiên nhẫn, tôi trở về càng ngày!
14
Trà xanh: Bạn không sợ