Tôi cầm sách và điện thoại di động lên, để tiết kiệm thời gian, tôi không dám ngồi xe buýt, mà trực tiếp đón xe đến trường.
Hơn mười phút đã đến, so với trong tưởng tượng của tôi sớm hơn, tôi xuống xe đi tới cửa trường học, nhìn vào bên trong, bảo vệ nhìn thấy tôi, từ trong phòng bảo vệ đi ra: "Xin hỏi ngài có chuyện gì sao?"
Tôi cầm cuốn sách giáo khoa trên tay lên cho anh xem:
zhangyulingEm trai tôi để quên sách ở nhà, tôi đến đưa sách cho nó.
Bảo vệ hiểu rõ gật đầu: "Bọn họ bây giờ cách giờ tan học còn hơn mười phút, nếu không đợi được có thể đặt ở phòng bảo vệ của chúng tôi, tan học cậu ấy sẽ tới lấy.
Nếu cách giờ tan học còn hơn mười phút, tôi quả thật có thể giống như bảo vệ nói, có thể đi trước, nhưng tôi đang ở vào thời kỳ Hạ Tuấn Lâm thay đổi quan điểm đối với tôi, nếu làm như vậy, có thể sẽ có vẻ tôi rất không kiên nhẫn.
Vì thế ta lắc đầu, cười nói:
zhangyulingKhông có việc gì, vừa vặn ta cũng muốn cùng đệ đệ ta ăn nói hai câu.
Bảo vệ không nói thêm gì nữa, sau khi gật đầu liền đi vào phòng bảo vệ.
Tôi ngồi xuống ghế dài trước cổng trường học, nhìn cây xanh theo gió nhảy múa, lẳng lặng chờ Hạ Tuấn Lâm tan học.
Ta thả không, bất tri bất giác nghe được thanh âm quen thuộc của Hạ Tuấn Lâm, hắn đứng ở trong cửa, nhu thuận vẫy tay với ta:
Ta phục hồi tinh thần, đứng dậy đi tới, ta đem sách từ khe cửa đưa cho hắn, nhìn ngực phập phồng cùng khuôn mặt ửng đỏ của hắn, hỏi:
zhangyulingAnh chạy xuống à?
Hạ Tuấn Lâm nhận lấy sách, gật đầu.
hejunlinThời gian nghỉ ngơi ngắn, ta sợ không kịp.
Tôi lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, cậu mất hai phút chạy xuống, hiện tại cách giờ học còn có tám phút.
zhangyulingĐừng chạy nữa, lát nữa đi về đi.
zhangyulingVẫn còn nhiều thời gian.
Bác sĩ nói không thể vận động mạnh, tôi sợ anh ấy chạy được một nửa thì ngất xỉu.
Hạ Tuấn Lâm lại ngoan ngoãn gật đầu, nở nụ cười sáng lạn:
hejunlinĐược, biết rồi, tỷ tỷ.
Ta rùng mình một cái, có chút không thích ứng hắn đột nhiên thuận theo nhu thuận, luôn cảm thấy có loại dự cảm không rõ.
Hạ Tuấn Lâm trở về, tôi cũng không dừng lại nhiều, ngồi xe buýt về nhà.
Về đến nhà đại khái nửa giờ sau, ta đang chuẩn bị gọi đồ ăn bên ngoài, ai ngờ chuỗi kia quen thuộc dãy số lại lần nữa không hề báo trước mà gọi tới.
Ta nghi hoặc nhận lấy:
Vẫn là giọng điệu nhu thuận kia, chỉ là lần này mang theo vài phần ranh mãnh.
zhangyulingCó chuyện gì vậy?
hejunlinTôi quên thẻ cơm ở nhà, anh có thể giúp tôi đưa tới một chút không?
Tôi dừng một chút, Hạ Tuấn Lâm rất nhạy cảm bắt được:
hejunlinTôi không phải cố ý muốn làm khó chị, chỉ là tôi ở trường học chỉ có một người bạn là Trương Cực, thẻ cơm của anh ta vừa vặn bị mất, thật sự là không có biện pháp.
Trương Cực bên cạnh nghe vậy, vẻ mặt kinh ngạc, theo bản năng mở miệng muốn phản bác:
Hạ Tuấn Lâm không cho hắn cơ hội nói tiếp, sau khi nhanh chóng che miệng hắn lại cảnh cáo trừng mắt liếc hắn một cái, lại nói tiếp trong điện thoại, biểu tình cơ hồ là một giây từ sắc bén biến thành đáng thương:
hejunlinNếu như tỷ tỷ không rảnh thì thôi đi, ta cùng Trương Cực Đỉnh đói bụng một trận, ngươi vừa mới tới, hiện tại lại cho ngươi tới, là ta suy nghĩ không chu đáo, tỷ tỷ coi như ta chưa nói là tốt rồi......
Đôi mắt nhỏ bé của Trương Cực tràn ngập nghi hoặc thật to, vẻ mặt kinh hãi nghe Hạ Tuấn Lâm nói trà ngữ lưu loát.
Ta hít sâu một hơi, hắn là cảm thấy ta ở nhà quá rảnh rỗi tìm việc cho ta làm?
Ta không cự tuyệt, đành phải tươi cười đáp ứng, dù sao hắn hiện tại là tổ tông của ta, chỉ có thể theo ý của hắn mà đến.
-
suyuanCảm ơn hoa, cuối tuần thêm