Mấy ngày kế tiếp, tiết học cuối cùng mỗi buổi chiều đều để lại cho chúng tôi luyện vũ.
suxinhaoTôi đi trước, anh lùi lại.
Tô Tân Hạo nhẹ nhàng ôm eo tôi, tay phải tôi khoác lên vai anh, tay trái nắm tay anh, anh nghiêm túc dạy tôi bước nhảy, tôi cũng nghiêm túc theo anh học tập.
Vốn là hết sức chuyên chú, tâm không tạp niệm, nhưng tôi vừa ngước mắt, liền vô tình nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường và Hứa Tinh Uẩn cách Tô Tân Hạo không xa.
Không biết chuyện gì xảy ra, trong lòng tôi có chút không thoải mái, hai người phối hợp rất ăn ý, giống như là hợp tác qua vô số lần, chỉ là không được hoàn mỹ chính là, sắc mặt Nghiêm Hạo Tường so với ngày hôm qua yếu đi vài phần.
Ta nhíu nhíu mày, thương thế của hắn còn chưa khỏi, không biết mấy ngày nay có nặng thêm hay không.
Tôi lấy lại tinh thần, phát hiện Tô Tân Hạo nói chuyện với tôi, gọi tôi vài tiếng cũng không nghe thấy.
suxinhaoPhát ngốc cái gì? Tập trung vào.
Tô Tân Hạo thấy tôi có chút hoảng hốt, cảm thấy tôi không thích hợp lắm.
suxinhaoCó chuyện gì với anh vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?
Tô Tân Hạo dừng động tác, trong mắt hơi lo lắng, tôi cũng không yên lòng cúi đầu xuống.
jiangnaiCậu có biết gần đây Nghiêm Hạo Tường ở đâu không?
Trải qua chuyện lần trước, Nghiêm Hạo Tường đối với mẹ cậu lạnh lòng, chỉ sợ sẽ không trở về nữa, cũng không biết cậu có chỗ ở hay không, huống hồ bây giờ cậu còn bị thương trong người.
Nghe vậy, ta nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
suxinhaoAnh ta nói gần đây anh ta có mâu thuẫn với mẹ anh ta, ở nhà tôi vài ngày trước.
Trái tim tôi mới an tâm trong nháy mắt lại tăng lên, tôi nhíu nhíu mày, xem ra hắn không đem chuyện của hắn và mẹ hắn nói cho Tô Tân Hạo, không biết là bởi vì tự tôn hay là bởi vì sợ làm cho Tô Tân Hạo thêm sầu lo.
Ta ra vẻ sáng tỏ gật đầu, ngược lại làm cho Tô Tân Hạo khó hiểu:
suxinhaoCó chuyện gì vậy?
Tôi vô sự lắc đầu, nếu Nghiêm Hạo Tường không định nói cho hắn biết, tôi cũng không cần phải làm thừa:
jiangnaiVậy vết thương của anh ấy thế nào?
Tôi vẫn không nhịn được, lo lắng hỏi.
suxinhaoCũng không sao, gần đây đều có bôi thuốc, bảo anh ấy đi bệnh viện cũng không đi, tôi nói anh ấy cũng thật là, không thể bình tĩnh một chút sao, mỗi ngày ngoại trừ đánh nhau chính là đánh nhau, cũng chỉ mưu đồ nhất thời cực nhanh, sau đó còn không phải tốn tiền thuốc men sao.
jiangnaiĐúng vậy, ngươi phải khuyên nhủ hắn thật tốt.
Tôi phụ họa nói, Tô Tân Hạo cho rằng vết thương trên người Nghiêm Hạo Tường là đánh nhau, hắn một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cũng không biết là đau lòng tiền hay là đau lòng Nghiêm Hạo Tường.
suxinhaoNếu khuyên hắn hữu dụng thì không có nhiều chuyện như vậy.
Ta gật đầu đồng ý, già dặn thở dài.
suxinhaoAnh lo lắng cho anh ta như vậy, có phải thích anh ta hay không?
Nghe vậy, ta thiếu chút nữa bị nước miếng của ta sặc chết, vừa nghĩ tới hắn không tín nhiệm ta, ta liền tức giận, vì thế ta liếc hắn một cái, thập phần khó chịu nói:
jiangnaiTa thích ngươi, ta cũng sẽ không thích hắn!
Tô Tân Hạo sửng sốt một chút, híp híp mắt, cảm thấy những lời này nghe có chút kỳ quái.
suxinhaoCó phải anh đang khinh bỉ tôi không?
suxinhaoVậy sao tôi lại cảm thấy khó nghe như vậy?
Tô Tân Hạo nghiến răng, vẻ mặt hắc tuyến nhìn tôi chằm chằm.
jiangnaiLàm sao có thể, ngươi so với hắn tốt hơn nhiều lắm! Người đàn ông tốt chính là anh, anh chính là Tô Tân Hạo!
Ta nuốt nước miếng, thập phần chân chó lấy lòng nói, vừa rồi chỉ là nhất thời nhanh mồm, cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Khóe mắt Tô Tân Hạo mang theo nụ cười, hướng ta tới gần một chút:
suxinhaoNếu đã như vậy, vậy không bằng ngươi thích ta một chút?
-