Nghe vậy, Vương Lâm Khải trong nháy mắt không phục, trên mặt toát ra thần sắc khinh bỉ.
wanglinkaiA, ngươi cho rằng mình rất vĩ đại sao?
Nghiêm Hạo Tường cười lạnh một tiếng, cũng không muốn trả lời vấn đề của hắn.
jiangnaiChuyện quái gì vậy?
Ta đem ánh mắt dời về phía Nghiêm Hạo Tường, nhíu mày hỏi:
jiangnaiSao anh lại đánh nhau với hắn?
Hắn nhìn về phía ta, giật giật môi, tựa hồ đang do dự nên nói hay không nên nói, hắn không muốn để cho ta lại lội vào vũng nước đục, cũng không muốn để cho ta thêm phiền não.
wanglinkaiCòn có thể là cái gì, đương nhiên là tìm ta báo thù rồi.
Vương Lâm Khải nhẹ nhàng mở miệng, khóe miệng nhếch lên một tia khinh miệt.
Vì chuyện lần trước?
Nghe vậy, Vương Tuấn Khải cũng đại khái hiểu được nguyên nhân của chuyện này.
wangjunkaiChuyện này ta sẽ xử lý, nếu lần sau tái phạm, cũng không phải ta có thể quản.
wangjunkaiNghiêm Hạo Tường nằm viện cho tốt, tôi sẽ giúp cậu xin nghỉ, Giang Nại tiếp tục đi học.
Ta có chút lo lắng, hai người què ở cùng một chỗ đừng đánh nhau nữa.
jiangnaiHay là thầy... em ở lại chăm sóc Nghiêm Hạo Tường đi.
007xitongĐinh - - Nghiêm Hạo Tường tâm động giá trị+1
Vương Tuấn Khải nhìn tôi, mặt mày mang theo nụ cười, nhưng nụ cười lại không đạt tới đáy mắt.
wangjunkaiHai người... có quan hệ gì?
Phút chốc, lòng tôi căng thẳng, đột nhiên có loại ảo giác yêu đương bị thầy giáo bắt được, tôi vội vàng bình tĩnh lại, cười gượng nói:
jiangnaiQuan hệ bạn học a, giữa bạn học giúp đỡ lẫn nhau mà.
Vương Tuấn Khải lẳng lặng nhìn tôi, nhìn chằm chằm đến lòng tôi hốt hoảng, thật giống như muốn nhìn thấu thế giới nội tâm của tôi.
Lúc này, Vương Lâm Khải đột nhiên cười nhạo một tiếng, mỉm cười trêu tức nói:
wanglinkaiTa nhớ rõ lần trước ngươi rõ ràng nói là ngươi thích hắn.
Nghe vậy, thân hình tôi cứng đờ, tất cả mọi người đều nhìn tôi, nhất là Nghiêm Hạo Tường, một đôi mắt đen cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy.
Tôi không rõ Vương Lâm Khải muốn làm gì, có lẽ là muốn đùa giỡn tôi làm niềm vui, hoặc có lẽ là muốn làm tôi khó xử.
Tôi nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, thậm chí có chút quẫn bách, bên tai nóng bỏng, cúi đầu căn bản không dám nhìn thẳng Nghiêm Hạo Tường.
Ngay khi tôi do dự không tiến lên, Nghiêm Hạo Tường đột nhiên mở miệng, ngữ khí ôn nhu chưa bao giờ có, trong đó xen lẫn một nụ cười nhàn nhạt:
yanhaoxiangTrùng hợp, ta cũng thích nàng.
Tôi ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt mỉm cười của anh, tầm mắt va chạm ma sát lẫn nhau, thế giới dường như chỉ còn lại hai chúng tôi.
Ánh mắt Vương Tuấn Khải rùng mình, khẽ nhíu mày.
Mà sắc mặt Vương Lâm Khải cũng dần dần trở nên xanh mét, hắn vốn chỉ muốn làm cho tôi khó xử, ai ngờ lại trở thành hiện trường thổ lộ.
Thế nhưng, ta còn chưa kịp cao hứng, Vương Tuấn Khải cũng không nóng không lạnh mở miệng nói:
wangjunkaiCác cậu không sợ tôi báo cáo lên trường sao?
Công khai thổ lộ trước mặt anh, là coi anh không tồn tại sao?
jiangnaiSư phụ, chúng ta......
Lúc này, điện thoại của Vương Tuấn Khải đúng lúc vang lên, anh ta nhìn tôi một cái, lấy điện thoại di động ra nghe, cùng lúc đó, tôi cũng tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Vương Tuấn Khải cúp điện thoại, tim tôi lại vọt lên cổ họng, anh ta nhìn tôi, cuối cùng đem ánh mắt đặt ở trên người Vương Lâm Khải.
wangjunkaiTa khuyên ngươi thu liễm một chút, ít gây chuyện, cục diện rối rắm kia của ngươi đừng chờ người dọn dẹp cho ngươi.
Nói xong, hắn không quản chuyện của tôi và Nghiêm Hạo Tường nữa, cuối cùng liếc mắt nhìn tôi một cái, liền nhấc chân rời đi.
wanglinkaiTao đếch liên quan gì đến mày!
Vương Lâm Khải mắng chửi đĩnh đạc, nhìn phương hướng Vương Tuấn Khải rời đi dùng sức nhổ một cái.
-
suyuanCảm ơn các thành viên Babes ❤ ️ ❤ ️