TNT: Bản cung luôn có kịch bản đóng vai phụ / Phong lưu giáo bá đừng quá sủng: Còn kém hai năm
TNT: Bản cung luôn có kịch bản đóng vai phụ
  • Cha Giang lập tức đứng lên đi mở cửa, tôi sợ tới mức cũng bất chấp mẹ, trực tiếp chạy tới đuổi theo cha - - lần này thật sự xong rồi!
  • Ông Giang vặn tay nắm cửa, tôi hết hồn hết vía, nhìn chằm chằm khe hở không chớp mắt, cho đến khi càng lúc càng lớn.
  • Khi nhìn thấy người tới, ta càng thêm không thể tưởng tượng nổi.
  • jiangnai
    jiangnai
    Thầy Vương?
  • Chỉ thấy trên tay Vương Tuấn Khải mang theo hộp quà, một thân phong cách màu lạnh, trên người khoác một chiếc áo khoác màu xanh nhạt, bên ngoài mặc áo khoác lông màu trắng, bên dưới mặc một chiếc quần màu xanh trắng bất quy tắc, cả người thoải mái lộ ra một tia sạch sẽ đẹp trai.
  • Tôi đang nghi hoặc, cha mẹ Giang lập tức đón lấy nụ cười từ ái, mừng rỡ mời anh vào nhà.
  • Vương Tuấn Khải cười nhìn tôi một cái, mẹ Giang nắm chặt tay cậu, dịu dàng nói: "Tiểu Khải càng ngày càng cao, trước kia chỉ lớn như vậy, bây giờ đã cao hơn tôi một cái đầu rồi, hơn nữa, càng ngày càng đẹp trai!"
  • Giang phụ Giang mẫu kéo hắn ngồi ở trên sô pha, hàn huyên hỏi ấm, đem tôi hoàn toàn ngăn cách, tôi thừa dịp này nhanh chóng gửi tin nhắn cho Nghiêm Hạo Tường - -
  • Ba mẹ em đột nhiên tới chơi, anh mua thức ăn xong đừng về, chờ em ứng phó trước, có tin tức gì em sẽ nói cho anh biết trước.
  • Gửi xong tôi vội vàng tắt điện thoại.
  • Lúc này, cha Giang cũng nhìn tôi, cho tôi một ánh mắt, sau đó lại lộ ra nụ cười tràn ngập ý đồ nói với Vương Tuấn Khải: "Tiểu Khải à, có bạn gái chưa?"
  • Vương Tuấn Khải nghe vậy, hiểu rõ nhếch môi, khẽ lắc đầu:
  • wangjunkai
    wangjunkai
    Bận rộn với công việc và không có thời gian để có bạn gái.
  • Nghe vậy, ông Giang đột nhiên vỗ tay, vẻ mặt vui sướng không cần nói cũng hiểu.
  • Vậy thì tốt quá!
  • Tôi cả kinh, trừng to hai mắt ném ánh mắt kinh ngạc về phía cha Giang.
  • jiangnai
    jiangnai
    Cha, cha khỏe cái gì?
  • Ông Giang kịp phản ứng, sau khi ý thức được mình có chút thất thố, xấu hổ cười cười.
  • Ý tôi là sự nghiệp của Tiểu Khải thành công, chuyên tâm làm việc rất khó khăn.
  • Bà Giang thấy vậy, vội vàng tiếp lời ông Giang, hết sức tự nhiên nói: "Đúng vậy, sau này nhất định là một người đàn ông tốt ở nhà.
  • Nói đến đây, Vương Tuấn Khải cũng đại khái hiểu được ý tứ của hai vị lão nhân gia, ta tự nhiên cũng nghe ra, cho nên có chút không biết làm thế nào.
  • Tiểu Khải, em định khi nào lập gia đình đây?
  • Bà Giang thuận thế hỏi tiếp, Vương Tuấn Khải nhìn về phía tôi, sau đó lại thờ ơ dời ánh mắt, đáy mắt hiện lên một tia ý cười không dễ phát hiện, theo đó, bầu không khí bắt đầu càng ngày càng vi diệu.
  • jiangnai
    jiangnai
    Mẹ, đây là chuyện của người khác!
  • Tôi vội vàng ngắt lời, phòng ngừa tình cảnh mất khống chế trở nên xấu hổ.
  • Nhưng ai ngờ mẹ Giang lại không đồng ý, vì thế mở miệng phản bác: "Tiểu Khải không phải người ngoài, khi còn bé đã lau mông cho con.
  • Tôi sửng sốt, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, trách không được Vương Tuấn Khải đột nhiên đến thăm, còn có bộ dáng rất quen thuộc với cha Giang mẹ Giang, thì ra nguyên chủ và ông ta từ nhỏ đã biết nhau.
  • Cho nên đây là tiết mục thanh mai trúc mã?
  • Nhưng sao tôi không có trí nhớ?
  • Nghĩ như vậy, ta cũng hỏi như vậy.
  • Khi đó cậu mới ba tuổi, Tiểu Khải bảy tuổi, cái rắm cũng không hiểu, ai lau mông cho cậu làm sao biết được.
  • Tuy nhiên, đừng nói về việc chùi đít nữa, được chứ?
  • Nói như vậy tôi lại đột nhiên nhớ tới, Vương Lâm Khải nói Vương Tuấn Khải đi lạc ba năm, năm đó mười tuổi được tìm về, cho nên lúc cậu bảy tuổi vừa vặn mất tích, năm đó cũng có thể là lần cuối cùng nguyên chủ gặp cậu.
  • Sau đó từ từ lớn lên, Vương Tuấn Khải nhớ rõ cô, nhưng cô lại không nhớ rõ Vương Tuấn Khải, lại bởi vì hành động của nguyên chủ ở trường học, anh càng không có hảo cảm với cô, cho nên cũng không có gì cùng xuất hiện.
  • Chuyện Vương Tuấn Khải đi lạc, tất cả mọi người thức thời không đề cập tới, cho nên mẹ Giang lại mạnh mẽ kéo đề tài trở về: "Tiểu Khải à, mẹ nhớ mẹ đã nói với con, ở trường học chiếu cố Tiểu Nại chúng ta nhiều hơn một chút, giám sát con bé trước 20 tuổi không thể yêu đương.
  • jiangnai
    jiangnai
  • Tôi đã nói ngày đó Vương Tuấn Khải sao lại mạc danh kỳ diệu nói lời này với tôi, thì ra là mẹ Giang nhắc nhở!
  • Vương Tuấn Khải nhìn tôi cười cười, ôn nhu nói:
  • wangjunkai
    wangjunkai
    Nại Nại gần đây học tập tiến bộ rất lớn, bình thường cũng rất cố gắng tiến bộ, rất đáng khen ngợi.
  • Tình huống hiện tại của tôi giống như - - giáo viên đến thăm nhà, phụ huynh hỏi thăm tình hình học tập của con cái, mà tôi giống như một học sinh tiểu học đứng ở một bên, khiêm tốn tiếp nhận lời khen ngợi của giáo viên.
  • Nghe vậy, cha mẹ Giang đều lộ ra nụ cười vui mừng, thoạt nhìn rất cao hứng.
  • Tiểu Nại cách 20 tuổi còn kém hai năm, nếu Tiểu Khải không ngại, chờ một chút.
  • jiangnai
    jiangnai
    ??
  • Tôi nghe lời bà Giang càng ngày càng thái quá, trong nháy mắt mở to hai mắt không thể tưởng tượng nổi.
  • Giang mẫu đây là tính toán đem ta chỉ hôn cho Vương Tuấn Khải tiết tấu??
  • Vương Tuấn Khải nghe vậy, nhìn tôi, buồn cười nói:
  • wangjunkai
    wangjunkai
    Tôi sẽ làm.
  • -
14
Phong lưu giáo bá đừng quá sủng: Còn kém hai năm