Tôi sửng sốt, đồng thời trong lòng ấm áp, không nghĩ tới Tô Tân Hạo lại nói thay tôi như vậy.
Thế lực sau lưng Thiên Nhược Hàm là Vương Lâm Khải, vì an toàn của bọn họ, tôi tuyệt đối không thể liên lụy bọn họ vào.
jiangnaiKhông có quan hệ gì với bọn họ, ngươi muốn làm gì, ta phụng bồi đến cùng!
Thiên Nhược Hàm nghe vậy, nhìn chúng tôi đầy hứng thú, cười nói:
qianruohanƠ, đây là diễn cảnh khổ tình sao?
yanhaoxiangBớt nói nhảm, hoặc là xin lỗi, hoặc là, cô ấy bị bao nhiêu cái, liền trả lại cho anh bấy nhiêu cái!
Nghiêm Hạo Tường lạnh lùng nhìn Thiên Nhược Hàm, cảm giác áp bách vô hình ập tới.
Thiên Nhược Hàm chuyển ánh mắt về phía Nghiêm Hạo Tường, hứng thú đánh giá hắn từ trên xuống dưới:
qianruohanNgươi chính là Nghiêm Hạo Tường phải không?
yanhaoxiangLiên quan quái gì đến ngươi.
Nghiêm Hạo Tường vừa nói ra lời này, Thiên Nhược Hàm nghe vậy, nụ cười cứng đờ, thoáng sửng sốt một lát.
qianruohanHừ, ta khuyên các ngươi một câu, chuyện của ta đừng quản, bằng không tự gánh lấy hậu quả.
suxinhaoChuyện của anh là gì? Nếu một người không quen biết mạc danh kỳ diệu đánh ngươi một trận, ngươi có thể nhịn được?!
jiangnaiNhịn không được!!
Ta từ trong ngực Tô Tân Hạo rút ra, từng bước từng bước đi về phía Thiên Nhược Hàm, híp mắt dùng một loại ánh mắt đoán không thấu tinh tế đánh giá nàng.
Hai nữ sinh kia thấy tôi có động tác với Thiên Nhược Hàm, vội vàng muốn tới kiềm chế tôi lần nữa.
jiangnaiHai người, giúp tôi một chuyện.
Tôi đưa mắt nhìn Nghiêm Hạo Tường và Tô Tân Hạo.
jiangnaiĐem hai nữ nhân này ổn định cho ta, ta hôm nay nhất định phải cùng Thiên đồng học hảo hảo so chiêu, để ra cơn ác khí này!
Tuy rằng tôi và Nghiêm Hạo Tường nảy sinh hiềm khích, nhưng hôm nay hắn có thể tới đây, hơn nữa còn giúp tôi nói chuyện, tôi cho rằng hắn hẳn là sẽ không cự tuyệt.
suxinhaoNhưng vết thương của ngươi......
Nghiêm Hạo Tường nhíu mày, nếu không là giữ nguyên tắc không đánh nữ sinh, nếu không dựa theo tính tình của hắn, đã sớm xách lên nắm đấm hô qua.
jiangnaiĐối phó với thân thể nhỏ bé ta vẫn rất giỏi.
qianruohanKhẩu khí của Giang Nại thật lớn!
Thiên Nhược Hàm cười lạnh một tiếng, ánh mắt chợt trở nên tàn nhẫn.
jiangnaiKhông lớn bằng chân anh!
Dứt lời, ta không cho nàng cơ hội thở dốc, giơ tay hung hăng cho nàng một bạt tai, thừa dịp nàng còn chưa hoàn toàn phản ứng lại, vì chịu lực đều đều, mặt bên kia của nàng cũng cho một cái tát vang dội, Thiên Nhược Hàm thẹn quá hóa giận, cắn răng hướng ta chủ động công kích.
Thoáng chốc, toàn bộ thiết bị trong phòng, sáu người đánh nhau, động tĩnh tất nhiên đưa tới chú ý.
wangjunkaiDừng lại ngay! Không được đánh nữa!
Nghe vậy, sau khi thấy Vương Tuấn Khải, mọi người mới dừng lại.
Phía sau hắn còn có mấy giáo viên lãnh đạo đi theo.
Trên mặt chúng tôi đều lộ màu sắc, Vương Tuấn Khải nhíu mày, bầu không khí đột nhiên hạ xuống điểm thấp nhất, áp bách đến mức làm cho người ta không thở nổi, hắn chăm chú nhìn chúng tôi hồi lâu, lần đầu nghiêm khắc nói:
wangjunkaiGiang Nại, Nghiêm Hạo Tường, Tô Tân Hạo! Đi với tôi đến văn phòng!
jiangnaiSư phụ, chúng ta......
wangjunkaiCó gì đến văn phòng nói sau!
Vương Tuấn Khải ngắt lời tôi, thoạt nhìn tựa hồ thật sự tức giận.
Trước khi đi, ở nơi chúng tôi không chú ý tới, Vương Tuấn Khải cố ý dừng bước, nhìn chằm chằm Thiên Nhược Hàm đứng tại chỗ nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt mang theo cảnh cáo, dùng thanh âm chỉ có hai người trầm giọng nói:
wangjunkaiĐây là địa bàn của ta, ngươi tốt nhất an phận một chút, đừng gây chuyện cho ta.
Thiên Nhược Hàm nghe vậy, đầu hơi cúi thấp, không nói gì, từ trong ánh mắt co rúm của cô liền có thể thấy được - - cô kiêng kị Vương Tuấn Khải.
-