TNT: Bản cung luôn có kịch bản đóng vai phụ / Phong lưu giáo bá đừng quá sủng: Đừng sai lầm nữa
TNT: Bản cung luôn có kịch bản đóng vai phụ
  • Vương Tuấn Khải không để ý tới Vương Lâm Khải, hắn ngồi xổm xuống, vội vàng giúp tôi cởi trói:
  • wangjunkai
    wangjunkai
    Không sao chứ?
  • Ta chậm rãi đứng lên hoạt động tứ chi đau nhức một chút, hơi thở phào nhẹ nhõm rồi lắc đầu:
  • jiangnai
    jiangnai
    Không sao đâu.
  • Suýt nữa thì lên trời.
  • wanglinkai
    wanglinkai
    Lão sư ngươi thật sự là thấy việc nghĩa hăng hái làm, ta đều cảm động.
  • Vương Lâm Khải âm dương quái khí cười nói.
  • Vương Tuấn Khải nhíu mày, tựa hồ đối với giọng nói của hắn tổn thương như không nghe thấy, hắn không dám tưởng tượng chính hắn lại chậm một bước sẽ phát sinh chuyện gì, thanh đao kia có lẽ đã sớm dính máu tươi.
  • Hắn nửa đường gặp phải Lâm Tinh Vân lén lút, cảm thấy kỳ quái liền đi theo, không ngờ lại nhìn thấy một màn như vậy.
  • wangjunkai
    wangjunkai
    Ta nhớ rõ ngươi trước kia dù hồ nháo như thế nào, cũng sẽ còn lý trí, nhưng ngươi hiện tại đến tột cùng là làm sao vậy? Ngươi rõ ràng chính xác mình đang làm cái gì sao?!
  • Nghe vậy, Vương Lâm Khải như là nghe được chuyện cười gì đó, không nhịn được phì cười:
  • wanglinkai
    wanglinkai
    Tất nhiên là tôi biết mình đang làm gì.
  • wanglinkai
    wanglinkai
    Anh hỏi tôi có chuyện gì, điều này không nên hỏi anh sao? Còn có hỏi một chút gia đình dối trá buồn cười của các ngươi!
  • Vương Lâm Khải dần thu hồi ý cười, anh nhíu mày, ánh mắt âm trầm, giọng nói có chút run rẩy vì tức giận.
  • Vương Tuấn Khải cụp mắt, một lúc lâu cuối cùng biến thiên ngôn vạn ngữ thành tiếng thở dài không tiếng động.
  • wangjunkai
    wangjunkai
    Nhưng dù thế nào, anh cũng không nên giết người.
  • wanglinkai
    wanglinkai
    Tôi thế nào đó là chuyện của tôi, anh không xen vào.
  • wanglinkai
    wanglinkai
    Hảo hảo trở về làm lương sư khắp thiên hạ đào lý kia của ngươi, các ngươi dạy không phải là rời xa xã hội đen, không cùng bọn côn đồ giao tiếp sao? Thầy Vương ở chỗ tôi lâu như vậy, sao, là muốn gia nhập xã hội đen của chúng tôi sao? Học sinh của anh vẫn còn đó, cũng đừng làm gương sai.
  • wangjunkai
    wangjunkai
    Vương Lâm Khải!
  • Vương Tuấn Khải tức giận, hắn gầm lên thành tiếng, đồng thời trong mắt hiện lên một tia thê lương cùng bi thiết.
  • wangjunkai
    wangjunkai
    Sao ngươi lại biến thành như bây giờ!
  • Vương Lâm Khải cười lạnh một tiếng, trong mắt không có bất kỳ độ ấm nào:
  • wanglinkai
    wanglinkai
    Ta biến thành như vậy không phải nhờ các ngươi ban tặng sao?!
  • Vương Tuấn Khải chậm rãi siết chặt bàn tay buông xuống bên người, hắn cắn răng, cuối cùng vẫn ẩn nhẫn than thở một tiếng, hạ thấp âm lượng hơi thỏa hiệp:
  • wangjunkai
    wangjunkai
    Đây là chuyện nhà của chúng ta, ngươi không cần liên lụy đến người không liên quan, thả bọn họ cũng thả chính ngươi, ta không hy vọng nhìn ngươi từng bước từng bước sai lầm.
  • wanglinkai
    wanglinkai
    Chuyện gia đình? Tôi lấy đâu ra nhà! Ngươi lấy tư cách gì nói những lời này với ta?!
  • wangjunkai
    wangjunkai
    Anh là anh trai em!
  • Nghe vậy, tôi và Lâm Tinh Vân đều cả kinh, ngay cả bản thân Vương Lâm Khải sau khi nghe được những lời này, cũng thoáng sửng sốt một chút, bất quá chỉ là một cái chớp mắt, một giây sau liền giơ lên độ cong trào phúng:
  • wanglinkai
    wanglinkai
    Ngươi không xứng làm ca ca của ta! Cả đời này cũng không xứng - -
  • Bọn họ dĩ nhiên sẽ là huynh đệ, tên trên khác biệt ta hiện tại mới hậu tri hậu giác địa phản ứng lại, nếu là không nói rõ, đích xác rất khó đem hai người bọn họ liên hệ cùng một chỗ, một cái ân cần dạy bảo lão sư, một cái máu lạnh ác lệ hắc bang lão đại, hai người quả thực khác nhau một trời một vực.
  • Tôi không nhớ rõ mình từ trong kho hàng đi ra như thế nào, chỉ nhớ rõ lúc Vương Tuấn Khải nghe được câu nói kia, cuối cùng lộ ra vẻ không thể tin cùng bi thương tuyệt vọng.
  • jiangnai
    jiangnai
    Thầy Vương, thầy có sao không?
  • Vương Tuấn Khải nhíu mày, nhưng sau khi nghe được lời thăm hỏi lo lắng của tôi, miễn cưỡng mỉm cười:
  • wangjunkai
    wangjunkai
    Tôi không sao.
  • wangjunkai
    wangjunkai
    Nhưng thật ra là ngươi, vừa mới bị kinh hãi đi.
  • Ta cười để tỏ lòng nhẹ nhõm, sau đó lại cau mày sầu mi khổ kiểm nói:
  • jiangnai
    jiangnai
    May mà thầy xuất hiện đúng lúc, nếu không sau này em có thể vĩnh viễn không học được môn toán em thích nhất, không làm được hàm tam giác, không làm được dãy số, em thật sự sẽ rất tiếc nuối rất khổ sở...
  • wangjunkai
    wangjunkai
    Phốc xuy.
  • Vương Tuấn Khải bị lời nói làm bộ làm tịch của tôi chọc cười, không nhịn được bật cười.
  • wangjunkai
    wangjunkai
    Nếu bạn học Giang Nại đã cảm khái như vậy, vậy tôi trở về sẽ bố trí thêm vài bài thi để bù đắp cho cậu.
  • Nghe vậy, đỉnh đầu ta trong nháy mắt sấm sét giữa trời quang.
  • 007xitong
    007xitong
    Đinh - - hảo cảm của Vương Tuấn Khải+3
  • Lúc này, bởi vì thấy tôi chậm chạp không về, Nghiêm Hạo Tường sốt ruột tìm tôi khắp nơi, gấp đến độ cậu ta thiếu chút nữa liền báo cảnh sát, cũng may rốt cục thấy được bóng dáng của tôi, cũng ngay cả Vương Tuấn Khải đi cùng tôi, cậu ta nghĩ không ra, cũng không rõ vì sao tôi lại ở cùng một chỗ với cậu ta, Nghiêm Hạo Tường nhíu mày, có chút không vui.
  • -
14
Phong lưu giáo bá đừng quá sủng: Đừng sai lầm nữa