Tôi vẫn cúi đầu nhìn mũi chân mình.
jitingyinAnh muốn... mời em cùng ngắm sao.
Nếu hắn từ chối thì sao? Mặc kệ hắn, nếu hắn dám cự tuyệt, ta liền đào một cái lỗ trên nóc trướng của hắn, không nhìn cũng phải nhìn!
Đinh Trình Hâm sững sờ, tựa hồ là không nghĩ tới ta sẽ hẹn hắn ngắm sao, sau đó trong mắt hắn hiện lên một tia cười nhạt, gật đầu đáp:
Ta ngẩn ra, phút chốc ngẩng đầu.
Đinh Trình Hâm cười yếu ớt.
Ta giơ tay lên so cái "Da", mặt ngoài nhìn như hưng phấn, trên thực tế lại là vì không cần tiếp nhận không ngủ trừng phạt mà hoan hô.
Tôi và Đinh Trình Hâm một đường không nói gì, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Ánh trăng chiếu đầy đất, xuyên qua khe lá rơi vào sườn mặt đẹp mắt của hắn, cô độc trong trẻo nhưng lạnh lùng như trích tiên.
Hắn nhận ra ánh mắt của ta, nghiêng đầu nhìn ta.
Ta hoảng hốt, nhanh chóng tránh khỏi tầm mắt của hắn, cúi đầu nhìn con đường dưới chân.
Đinh Trình Hâm lại vào lúc này mở miệng:
dingchengxinNgươi...... có người trong lòng không?
Ta đột nhiên ngẩn ra, có chút không hiểu, bởi vì độ hảo cảm còn chưa đầy, cho nên ta không rõ vì sao hắn lại đột nhiên hỏi vấn đề này.
jitingyinTạm thời... vẫn chưa.
Đinh Trình Hâm dừng một chút, ánh mắt u ám không rõ trong bóng đêm.
dingchengxinNếu như ngươi khi nào có người trong lòng liền nói cho trẫm biết.
Tôi đưa ra nghi vấn, có chút khó hiểu, giây tiếp theo, chỉ nghe Đinh Trình Hâm lại tiếp tục nói:
dingchengxinTrẫm có thể thành toàn cho ngươi, cho ngươi xuất cung, gả cho người ngươi muốn gả, ngươi vốn nên có cuộc sống thuộc về mình, mà không phải bị vây ở trong tường cung này.
Ta ngây ngẩn cả người, đáy lòng lại hiện lên một cỗ mất mát cùng nặng nề.
Ta cúi đầu không nói lời nào, nhìn con đường dưới chân có chút xuất thần, chóp mũi chua xót, trong lòng ngũ vị tạp trần, tuy rằng ta hiểu hàm nghĩa trong lời nói của hắn, hắn là vì tốt cho ta, không muốn ta ở trong hậu cung này thủ tiết, nhưng không biết vì sao, ta chính là rất khổ sở.
jitingyinĐinh Trình Hâm......
Tôi ngẩng đầu, trong mắt sáng lấp lánh, đuôi mắt hơi ửng đỏ.
jitingyinNếu, ý tôi là nếu......
Anh cụp mắt, lẳng lặng nghe tôi nói.
jitingyin...... Nếu người trong lòng ta là ngươi thì sao?
Đinh Trình Hâm dừng bước, nghiêng đầu nhìn tôi chằm chằm.
Ta cũng nhìn hắn, không e dè chút nào.
jitingyinChẳng lẽ ngươi cũng sẽ thành toàn cho ta sao?
Đinh Trình Hâm ánh mắt lóe lên, hắn giật giật môi, có lẽ là bởi vì ánh mắt của ta quá mức nóng bỏng, sau đó không dễ phát hiện né tránh.
dingchengxinNếu thật như thế, trẫm......
Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng nói chuyện của một nam một nữ.
Đinh Trình Hâm im bặt, tôi và anh ta liếc nhau một cái, trốn ở phía sau cây đại thụ cách chúng tôi gần nhất, giương mắt nhìn lại, hai bóng lưng quen thuộc lập tức khiến tôi cảnh giác.
Là Tô Ninh Nhạc và Ngao Tử Dật!
Đinh Trình Hâm cau mày, ánh mắt u ám thâm thúy.
Bên tai truyền đến tiếng nói chuyện không lớn không nhỏ của hai người.
suningleNgươi có biết ngươi làm như vậy rất nguy hiểm hay không?! Vạn nhất bị phát hiện......
Thanh âm trêu tức của nam nhân vang lên:
aoziyiSao, anh lo lắng cho tôi à?
suningleNói chuyện công việc với anh đi!
Tôi cẩn thận ngước mắt nhìn Đinh Trình Hâm, sắc mặt anh ta không được tốt lắm.
aoziyiLần này tuy rằng không thể giúp ngươi giết Quý Thính Nhân, nhưng tốt xấu gì cũng triệt để diệt trừ Thẩm gia, trước khi chết làm người chịu tội thay cũng không tồi.
aoziyiNhưng thật đáng tiếc hổ phù, ta mặc dù đối với Thẩm Tri Thanh ngu xuẩn kia không ôm hy vọng gì, nhưng không nghĩ tới trọng dụng không chịu nổi như vậy.
Đầu óc ta ong ong rung động, có chút sững sờ, sau lưng ám toán ta dĩ nhiên không phải Tô Ninh Nhạc mà là Ngao Tử Dật! Bất quá hai người bọn họ là ai cũng giống nhau, cũng không có gì khác nhau.
suningleTránh được một lần tránh không được lần thứ hai, Quý Thính Nhân ta tự mình động thủ.
-