Trên giường loáng thoáng truyền đến thanh âm khàn khàn của Chu Chí Hâm, tôi cả kinh, rất khó tưởng tượng thanh âm như vậy là từ trong miệng hắn phát ra.
yushengAnh nghĩ sao? Tôi không nghe rõ lắm.
Tựa hồ là nghe được lời của tôi, Chu Chí Hâm lại gian nan nói một lần nữa.
zhuzhixinKhát...... Nước......
Lần này tôi nghe rõ, hắn muốn uống nước.
yushengĐược, ta đi rót cho ngươi.
Nói xong, tôi vội vàng giẫm dép đi rót ly nước, lại nhanh chóng đi tới phòng Chu Chí Hâm, nhưng trong phòng đen sì, cái gì cũng không thấy rõ.
yusheng- Anh nhắm mắt lại đi, em bật đèn đây.
Bên kia không có truyền đến bất kỳ đáp lại nào, ta cũng không giận, rất kiên nhẫn nhẹ giọng hỏi:
Hắn hôm nay dị thường an phận nghe lời, làm cho ta cảm giác rất không chân thật, có lẽ là bởi vì hắn quá suy yếu, lười cùng ta khiêu chiến đi.
Đèn được bật lên, ánh sáng chói mắt thoáng cái bao trùm cả phòng ngủ, tôi nheo mắt, miễn cưỡng thích ứng, mới phát hiện Chu Chí Hâm nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch, môi không hề có huyết sắc, thậm chí có chút khô quắt.
Tôi bưng ly nước đi về phía anh, thuận thế ngồi xuống bên giường anh, Chu Chí Hâm đã mở mắt, nhìn tôi, trong đôi mắt đẹp đẽ kia lại không có một tia tinh thần.
Tôi đặt cốc lên tủ đầu giường, cẩn thận đưa tay đỡ anh.
yushengĐể tôi đỡ anh dậy.
Hắn theo lực đạo của ta gian nan chống đỡ, sau đó dựa vào đầu giường, sắc mặt tiều tụy.
Ta vội vàng đưa nước cho hắn, hắn nhận lấy, rầm rầm uống hết.
Ta nhận lấy chén, lại đi rót một chén trở về đưa cho hắn, hắn cũng ngửa đầu uống vài ngụm liền thấy đáy.
yushengTôi sẽ đi rót cho anh lần nữa.
Nói xong, đang chuẩn bị đứng dậy, tay áo lại bị người giữ chặt, sau đó hắn như là kịp phản ứng như vậy có chút không ổn, vì vậy lại buông ra.
Hôm nay hắn nhu thuận giống như một đứa trẻ bị bệnh, lời hay tiếng tốt, thật sự làm cho ta có chút không quen.
yushengVậy anh nghỉ ngơi cho tốt, tôi về đây?
Hắn không nhìn vấn đề của ta, mà là hỏi ta có buồn ngủ hay không, nói thật, trải qua lăn qua lăn lại vừa rồi tinh thần hiện tại ngược lại rất nhiều, cũng không buồn ngủ nhiều.
zhuzhixinVậy ngồi xuống trò chuyện với tôi đi.
zhuzhixinTôi không ngủ được.
Đây là nhịp điệu muốn tra tấn tôi?
Trên mặt hắn lại xuất hiện ủy khuất nhỏ hiếm thấy, lòng ta mềm nhũn, thật sự không đành lòng cự tuyệt.
Tôi ngồi xuống bên cạnh giường anh, nhất thời khiến tôi cảm thấy có chút hoảng hốt, dù sao từ "tâm bình khí hòa" này cho tới bây giờ cũng sẽ không xuất hiện trên người tôi và anh.
zhuzhixinHôm nay là ngày thứ ba.
Chu Chí Hâm lên tiếng, những lời không đầu không đuôi này khiến tôi có chút ngẩn ngơ.
Ngày thứ ba? Ý anh ta là dấu hiệu sống?
zhuzhixinKhông cần an ủi ta, ta nghĩ thông suốt, cũng nhìn thoáng.
Tôi há miệng, lời nói muốn thốt ra lại nuốt trở lại.
Ta là muốn an ủi hắn, nhưng dự đoán cùng lời nói trong suốt của hắn làm cho ta nhất thời không biết nên nói cái gì.
Anh đột nhiên phức tạp nhìn tôi, một giây sau lại cụp mắt cười khẽ.
zhuzhixinThật ra thì, ngươi cũng không đáng ghét như vậy.
Nghe vậy, ta bất mãn nhíu mày, rất có tư thế muốn cùng hắn tranh luận:
yushengNói cái gì chứ, ta vốn không khiến người ta chán ghét, ta chính là tiên nữ.
yushengRõ ràng là ngươi một ngày chèn ép ta, luôn đối chọi gay gắt với ta.
Chu Chí Hâm nở nụ cười, giọng nói rất nhẹ:
zhuzhixinAi bảo anh gài em gái tôi.
Tuy nói như thế, nhưng nghe không ra một chút tức giận nào.
Ta sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại, hắn nói hẳn là nguyên chủ hãm hại Kiều Cẩn, cũng chính là chuyện lúc ta vừa xuyên qua.
yushengKhông phải không hãm hại được sao, ta đã xin lỗi ngươi còn muốn ta như thế nào, hơn nữa từ đó về sau, ngươi có nhìn thấy ta hãm hại nàng không? Không có.
yushengTa chính là thay đổi triệt để hảo hảo làm người, ngươi sẽ không phải còn muốn níu lấy không buông chứ?
Chu Chí Hâm lắc đầu, hơi cong khóe miệng, nhìn bộ dạng tranh luận của tôi có chút buồn cười:
-