TNT: Bản cung luôn có kịch bản đóng vai phụ / Cố chấp đại lão đừng hắc hóa: Đáng lẽ ta cõng
TNT: Bản cung luôn có kịch bản đóng vai phụ
  • Lưu Diệu Văn nhíu mày, chặn eo kéo tôi qua bảo vệ ở trong ngực, lập tức vung tay lên, nghiêm nghị đem tang thi đả thương tôi đánh gãy đầu, đôi mắt của hắn giờ phút này trong suốt vô cùng, dường như có linh khí đang chảy xuôi, hắn tiếp theo sử dụng tất cả vốn liếng, lòng bàn tay tích trữ năng lượng cường đại, nước, lửa, gió, sấm sét năm loại lực lượng đan xen cùng một chỗ, cánh tay dài xếp ra, hung hăng bổ về phía đám tang thi.
  • Chung quanh trong khoảnh khắc bắn ra hào quang màu đỏ thẫm thật lớn, phàm là chỗ hồng quang đảo qua, thủ cấp tang thi chắc chắn rơi xuống đất, máu tươi tại chỗ.
  • Giờ phút này Lưu Diệu Văn sức bật vô cùng, chính là nhanh chóng tiêu diệt đám tang thi chen vai thích cánh.
  • Lưu Diệu Văn thu hồi dị năng, khóe miệng không biết từ lúc nào nhiễm lên vết máu đỏ tươi, khu rừng rậm rạp này trong nháy mắt lại khôi phục sự yên tĩnh trước kia, chỉ còn lại tiếng thở dốc của mọi người.
  • liuyaowen
    liuyaowen
    Anh sao rồi?
  • Hắn cúi đầu nhìn người yếu ớt trong lòng, trên mặt hiện lên một tia lo lắng hiếm thấy.
  • Tôi không trả lời anh, không phải không muốn trả lời, mà là hiện tại tôi đã vô lực đến không mở miệng được, tôi cố gắng chống đỡ muốn nói một câu "Không cần lo lắng", nhưng vẫn không chống đỡ được mí mắt rủ xuống, cuối cùng suy yếu nhắm hai mắt lại.
  • Mắt thấy người trong ngực giống như không có khung xương chống đỡ sẽ trượt xuống, hắn vội vàng một tay vòng qua eo ta, ôm ngang ta lên.
  • Nhìn thấy một màn này, đáy mắt Kiều Cẩn xẹt qua vẻ cô đơn.
  • Cô đỡ Chu Chí Hâm đi qua, giương mắt nhu hòa nhìn Lưu Diệu Văn, đưa tay giúp anh lau vết máu trên môi.
  • qiaojin
    qiaojin
    Không sao chứ?
  • Lưu Diệu Văn sững sờ, cảm nhận được độ ấm của khóe môi, cuối cùng nở nụ cười trấn an.
  • liuyaowen
    liuyaowen
    Tôi không sao.
  • Chu Chí Hâm ở một bên thấy thế, mày nhíu lại, sắc mặt tái nhợt trở nên xanh mét, hắn cũng chảy máu, vì sao Kiều Cẩn lại chưa từng đối xử với hắn như vậy?
  • Hắn ảm đạm thất sắc, giương môi, cuối cùng vẫn không nói gì.
  • 007xitong
    007xitong
    Đinh - - Lưu Diệu Văn đối với Kiều Cẩn tâm động giá trị+2
  • Nhưng mà Dư Sanh ngất đi cái gì cũng không nghe thấy.
  • Kiều Cẩn nhìn thoáng qua Dư Sênh nằm trong lòng hắn, đôi mày thanh tú nhíu lại, thật sự ẩn đi tia ảm đạm trong mắt, một lần nữa thay đổi thần sắc quan tâm.
  • qiaojin
    qiaojin
    Dư Sênh......
  • Lưu Diệu Văn biến sắc, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc.
  • liuyaowen
    liuyaowen
    Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta phải mau chóng ra khỏi cánh rừng này, lần này tổn thất thảm trọng, đồng đội còn lại cũng chỉ có không đến mười người, trước hết phải tìm một chỗ dàn xếp an tâm dưỡng thương.
  • Đoàn người cũng không dám trì hoãn nữa, ngựa không dừng vó mà bắt đầu lên đường, hiện tại người còn lại chỉ còn đội trưởng, Quách Ngao cùng bốn người bọn họ còn có ba cái dị năng đẳng cấp coi như cao một chút dị năng giả, người bình thường toàn bộ không thể may mắn thoát khỏi khó khăn.
  • Dọc theo đường đi, Lưu Diệu Văn đều ôm Dư Sanh, tay mỏi thì thay lưng, tới tới lui lui, nhưng không có chút mất kiên nhẫn.
  • Kiều Cẩn vài lần thấy thế, mặc dù không có nhiều lời, nhưng trong lòng nhiều ít có chút không thoải mái, phía sau thật sự nhịn không được, mới lo lắng nhìn Lưu Diệu Văn.
  • qiaojin
    qiaojin
    Diệu Văn, nếu thật sự không được, thì đổi người khác cõng đi.
  • Lưu Diệu Văn liếc mắt nhìn Kiều Cẩn một cái, nhưng không có bất kỳ dao động nào, ngữ khí hắn bình thản, giống như đang trình bày một chuyện không liên quan đến hắn.
  • liuyaowen
    liuyaowen
    Cô ấy đã cứu tôi, đáng lẽ tôi phải cõng.
  • Kiều Cẩn nghe vậy, không nói gì nữa, anh nói, đích xác cũng không phải không có lý, là cô hẹp hòi.
  • Chờ ta tỉnh lại, là ở trong một gian phòng nhỏ rách nát, chỉ là trong phòng tối đen sì, miễn cưỡng có thể thấy rõ ta đang nằm ở trên một cái giường nhỏ hỗn độn không chịu nổi, trong phòng nhỏ mà loạn, giống như là bị cướp sạch, nhưng cũng may có thể ở người.
  • Tôi muốn nói chuyện, nhưng cổ họng khô khốc khó nhịn, âm tiết phát ra khàn khàn khó nghe.
  • Vai trái của tôi được bọc một lớp vải, tuy không phải là băng gạc, nhưng cũng có thể cầm máu, chiếc áo T-shirt dài tay màu đen trên người cũng bị đổi thành một chiếc áo vệ sinh màu xanh đậm.
  • Một đầu tóc đen của ta không biết từ lúc nào rơi lả tả xuống, lúc này giống như thác nước trải ở bên gối.
  • Ta muốn đứng dậy, nhưng bất đắc dĩ vai trái truyền đến đau đớn kịch liệt khiến ta bỏ đi ý niệm trong đầu.
  • Bên ngoài truyền đến động tĩnh, ta cảnh giác hẳn lên, chỉ thấy một gương mặt quen thuộc đi vào, ta lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì gian phòng quá mức âm u, ta không thể thấy rõ biểu tình của hắn.
  • liuyaowen
    liuyaowen
    Dậy đi.
  • Vẻ mặt Lưu Diệu Văn tự nhiên, không rõ cảm xúc gì, anh ta bưng một ly nước ngồi xuống bên cạnh tôi, sau đó nhẹ nhàng nâng tôi dậy, dời ly nước thủy tinh tới bên môi tôi.
  • -
14
Cố chấp đại lão đừng hắc hóa: Đáng lẽ ta cõng