Ta mặc dù có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng vẫn cảm thấy như vậy có chút không ổn, vì thế cố nén quái dị trong lòng, khàn khàn thanh âm dùng tay phải tiếp nhận cái chén.
Lưu Diệu Văn thấy tôi hết sức không nể mặt tiếp nhận ly nước anh đưa tới bên môi tôi, cũng không giận, sắc mặt vẫn bình bình đạm đạm như thường ngày.
Nhìn tôi uống xong, hắn mới nhận lấy cái ly rỗng, hỏi:
Tuy là lời nói quan tâm, nhưng không hề gợn sóng, vẫn làm cho người ta nghe không ra bất kỳ tình cảm nào.
Tôi cũng đã quen rồi, chỉ khẽ gật đầu.
Cổ họng bị thủy nhuận qua không hề khàn khàn, hiện tại ngược lại dễ nghe thuận tai hơn nhiều.
Lưu Diệu Văn "Ừ" một tiếng, sau đó giải thích:
liuyaowenChúng ta đã ra khỏi cánh rừng kia, nơi này là một thành nhỏ, lúc trước đã bị tang thi cướp sạch, chỗ ở hiện tại của chúng ta tương đối hẻo lánh, trước mắt coi như an toàn, trước tiên ở chỗ này dưỡng thương cho tốt, lại tiếp tục lên đường.
liuyaowenVết thương của ngươi Sở Hàm Chi đã dùng dị năng giúp ngươi trị liệu qua, nghỉ ngơi thật tốt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra chừng bốn năm ngày là có thể khôi phục.
Sở Hàm Chi, trong ấn tượng của tôi, cô ấy là dị năng giả hệ trị liệu trong đội ngũ, ác chiến vừa rồi tổn thất không ít người, có vài dị năng giả cũng bị thương, cho nên phỏng chừng cũng là cô ấy trị liệu.
Tôi gật đầu, nghĩ lát nữa đi nói lời cảm ơn với cô ấy.
liuyaowenTôi nợ anh một lần.
Lưu Diệu Văn đột nhiên mở miệng, ngược lại đem ánh mắt của tôi một lần nữa đặt ở trên người hắn.
liuyaowenYên tâm, tôi sẽ trả lại.
Anh nhìn vào mắt tôi, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có.
Thói quen hắn một bộ lạnh như băng biểu tình, đối mặt hắn bộ dáng này lúc, ngược lại là có chút không thích ứng.
Ta nhếch môi nở nụ cười, lắc lắc đầu.
Hắn nhíu mày, giống như không hài lòng lắm với câu trả lời của tôi.
Tôi theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận từng li từng tí nói tiếp.
yushengChỉ cần... đừng giết tôi.
Lưu Diệu Văn nghe vậy, lại nở nụ cười, ngữ khí dịu dàng mà tôi chưa từng nghe qua.
liuyaowenCó vẻ như lần trước anh không hề sợ hãi.
Đâu chỉ a, trực tiếp dọa vỡ mật? Nguyên chủ còn bởi vì một phát súng kia mà trực tiếp nấc cục.
Trên mặt của hắn rất ít xuất hiện ý cười, có thể lần này là thật sự bị trước mặt ngốc tử sợ chết biểu tình nhỏ chọc cười đi.
liuyaowenNếu tôi định giết anh, anh đã không nằm đây.
Ta im lặng, nhìn vẻ mặt bật cười của hắn, trong lúc nhất thời có chút sững sờ, cũng không biết là gặp quỷ hay là chính mình hoa mắt.
007xitongĐinh - - hảo cảm của Lưu Diệu Văn+7
Nội tâm của ta nhịn không được xao động, xem ra vẫn là khổ nhục kế tốt hơn.
007xitongVui lòng chọn bất kỳ câu trả lời nào.
007xitongA. "Thì ra anh còn có một mặt như vậy.
007xitongB. "Bạn trông thật tuyệt khi cười."
007xitongC. "Đáng ghét, hóa ra anh là một người đàn ông mặt lạnh tim nóng muộn.
yushengC nói tiếng người à?
yushengCho ta mượn mười cái can đảm ta cũng không dám nói như vậy, nếu như hắn kích động đem ta chém thì sao?
007xitongVui lòng trả lời càng sớm càng tốt, nếu không sẽ tự động chọn cho bạn.
007xitongTự động chọn là tùy chọn C.
yusheng[nội tâm] Mẹ nó! Ngươi đếm nhanh như vậy là sợ ta đuổi kịp ngươi sao? Nóng miệng cũng không phải nóng như vậy chứ!
Đang lúc tôi còn đang tức giận chửi bới hệ thống trong lòng, miệng của tôi bắt đầu không khống chế được phun ra câu nói tôi không muốn tiếp nhận kia.
yushengĐáng ghét, hóa ra anh là một người đàn ông lẳng lơ mặt lạnh tim nóng.
“……”
Ý cười vốn không dễ phát hiện trên mặt Lưu Diệu Văn sau khi nghe những lời này thì im bặt.
-