TNT: Bản cung luôn có kịch bản đóng vai phụ
  • "Tiểu tử ngươi chính là trường học chúng ta cái kia nổi danh ma ốm đi?"
  • Một người trong đó bộ dạng rất hung dữ mở miệng trước, nhìn qua hẳn là lão đại của đám người này.
  • Nhu nhu yếu ớt như một tiểu cô nương, lấy đâu ra lá gan kêu gào với lão tử?
  • Hạ Tuấn Lâm không nói lời nào, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm người nói chuyện.
  • Sáng nay không phải rất có năng lực sao? Thế nào, bây giờ nói chuyện với ngươi ngươi câm rồi?
  • Tôi nhíu mày, những người này chẳng lẽ chính là đám người đánh nhau với Hạ Tuấn Lâm?
  • Nói chuyện!
  • Một người đàn ông bên cạnh rất biết nhìn sắc mặt, thấy người đàn ông cầm đầu sắc mặt âm trầm, liền rống lên tiến lên đẩy mạnh Hạ Tuấn Lâm một cái, lần này hắn không đứng vững, lảo đảo về phía sau vài bước sau ngã trên mặt đất.
  • Nhìn Hạ Tuấn Lâm bị khi dễ, lông mày của ta cũng nhíu thật sâu, hàm răng cắn chặt.
  • Hạ Tuấn Lâm ngước mắt, mặc dù bộ dáng chật vật, nhưng ánh mắt lại hiện lên một tia lệ khí, thậm chí mang theo một chút khinh miệt, hắn giật giật môi, không nhanh không chậm há miệng:
  • Lão tử chưa bao giờ nói chuyện với súc sinh.
  • Những lời này hoàn toàn chọc giận tất cả mọi người, làm cho bầu không khí vốn đã rục rịch thêm một mồi lửa.
  • Thao! Con mẹ nó tên ngốc này chính là thiếu thu thập!
  • Đánh cho lão tử! Đánh tới khi hắn gọi cha mới thôi!
  • Người cầm đầu ra lệnh, ngữ khí hung ác, Hạ Tuấn Lâm vốn là thân thể suy yếu, tôi không dám tưởng tượng kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.
  • Những người đó chậm rãi tới gần Hạ Tuấn Lâm, hắn cũng ngã ngồi dưới đất bất động, bóng ma dần dần bao phủ thân hình thon gầy của hắn.
  • Lúc bọn họ đang muốn động thủ, ta đã không kiềm chế được nữa, vội vàng đứng ra ngăn cản, thanh âm to rõ: "Các ngươi đang làm gì vậy?!"
  • Mọi người đồng loạt nhìn tôi, trong đó bao gồm Hạ Tuấn Lâm.
  • Đồng tử hắn co lại, trong mắt tràn đầy kinh ngạc không chút che giấu.
  • Người cầm đầu đút túi quần, Điếu Nhi Lang nhìn ta: "Ngươi từ đâu tới? Chuyện không nên quản đừng quản.
  • Các ngươi nhiều người như vậy khi dễ một thiếu niên gầy yếu, tính là bản lĩnh gì!
  • Người đàn ông đi về phía tôi hai bước, híp híp mắt: "Lão tử cho em xuống bậc thang, đừng không biết tốt xấu, cẩn thận thu dọn cùng em.
  • Tôi lùi lại hai bước, xoay người chạy.
  • Thấy vậy, người đàn ông cười nhạo một tiếng: "Lá gan nhỏ như vậy còn muốn học mỹ cứu anh hùng trong phim truyền hình.
  • Hạ Tuấn Lâm siết chặt nắm tay, ánh mắt sáng lên lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được ảm đạm xuống, thay vào đó là mất mát cùng tự giễu.
  • Nàng ước gì hắn chết, làm sao có thể cứu hắn, vừa rồi có lẽ chỉ là làm bộ dáng, cuối cùng chống đỡ không được thế lực ác áp bức chạy trối chết, hiện tại phỏng chừng đã sớm chạy trốn nơi nào.
  • Đinh - - Hạ Tuấn Lâm hảo cảm - 20
  • Hiện tại giá trị hảo cảm là 65.
  • Người nọ nói xong, lại quay đầu nhìn xuống Hạ Tuấn Lâm, trào phúng nói: "Nơi này hoang phế hơn nửa năm, hoang vắng vắng vẻ, đừng hy vọng sẽ có người tới cứu cậu, hôm nay cho cậu một bài học, để cậu nhớ thật lâu, người nào nên chọc cái gì không nên chọc.
  • Dứt lời, hắn giơ chân lên hung hăng đá vào bụng Hạ Tuấn Lâm, lúc này Hạ Tuấn Lâm đau đến nhíu mày, nhe răng hít một ngụm khí lạnh.
  • Đứng lên a ma ốm, ta vuốt cổ nhìn ngươi rất tổn thương xương sống.
  • Nghe vậy, mọi người cười vang lên, ý châm chọc rõ ràng.
  • Hạ Tuấn Lâm ôm bụng dưới, trong mắt hiện đầy hung ác nham hiểm không thuộc về hắn.
  • Tiểu tử, nể tình ngươi chỉ có nửa cái mạng, kêu ba ba chúng ta sẽ bỏ qua cho ngươi.
  • Có gan đánh chết ta.
  • Thấy Hạ Tuấn Lâm không chịu thua, sắc mặt tươi cười của người nọ bỗng nhiên thay đổi, hắn không thích nhất chính là người khiêu chiến quyền uy của hắn.
  • Được, tiểu tử ngươi có gan, lão tử hôm nay liền đạp chết ngươi!
  • Vừa dứt lời, chỉ nghe phía sau bọn họ đột nhiên vang lên tiếng bước chân, thập phần dồn dập, ngay sau đó nương theo một tiếng vang dội hò hét: "Ai dám động đến đệ đệ ta ta liền vung chết người đó!"
  • -
14
Đừng vào