TNT: Bản cung luôn có kịch bản đóng vai phụ
  • Tôi dựa theo lời Hạ Tuấn Lâm nói, từ trong ngăn kéo bàn học tìm ra thẻ cơm, liền vô cùng lo lắng đi ra ngoài.
  • Tâm tình vốn còn có chút tức giận, sau khi ta bình tĩnh lại tinh tế suy nghĩ một chút, cũng liền bình thường trở lại. Hạ Tuấn Lâm làm như vậy, hoặc là trả thù tôi, hoặc là thăm dò thái độ của tôi.
  • Để biểu đạt thành ý của tôi, lúc đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt, tôi thuận tiện mua hai hộp Đề Lạp Mễ Tô, tuy rằng đắt thì hơi đắt, nhưng ít nhất sẽ không có vẻ keo kiệt.
  • Tôi lại đón xe tới trường học, Hạ Tuấn Lâm và Trương Cực đã chờ từ lâu, thấy tôi tới, ánh mắt trong nháy mắt sáng ngời hơn một chút.
  • Để tỷ tỷ chạy nhiều chuyến như vậy, vất vả cho muội rồi.
  • Tôi mỉm cười, lấy thẻ cơm từ trong túi ra đưa cho anh.
  • Không vất vả, mệnh khổ.
  • Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng cũng không dám lười biếng.
  • Nào có, không vất vả, vừa lúc tôi rảnh rỗi ở nhà cũng không có việc gì làm, nếu còn có thứ gì để lại trong nhà, tôi đi thêm vài chuyến là được.
  • Nhưng mà, đồ quan trọng lần sau phải nhớ mang theo, vạn nhất ta không ở nhà, không có biện pháp kịp thời đưa đến.
  • Tôi xuất phát từ góc độ của Hạ Tuấn Lâm, cũng không vì vậy mà oán giận anh, mà là chịu mệt nhọc, tôi nghĩ, nội tâm của anh hẳn là sẽ có dao động.
  • Hạ Tuấn Lâm nhận lấy thẻ cơm, hai cánh môi mỏng mím thành một đường.
  • Ta đem Đề Lạp Mễ Tô trên tay phân biệt đưa cho hai người, sau đó ôn nhu nói: "Trên đường tới thuận tiện mua hai khối điểm tâm ngọt, có thể coi như đồ ăn vặt cho đỡ thèm, nhất định phải ăn nga, đừng lãng phí.
  • Hạ Tuấn Lâm nhíu mày, trải qua nhiều lần "bới móc", thái độ của tôi vẫn ôn hòa, đây là điều hắn thật không ngờ.
  • Cảm ơn chị Trương.
  • Trương Cực mở miệng cảm ơn trước, ánh mắt hắn sáng ngời, nụ cười tươi sáng.
  • Hạ Tuấn Lâm lấy lại tinh thần, không yên lòng kéo cong khóe miệng: "Biết rồi. Chị về đi, trên đường chú ý an toàn.
  • Đinh - - Hạ Tuấn Lâm tâm động giá trị+5
  • Sau khi tạm biệt Hạ Tuấn Lâm, tôi nhìn bầu trời thở dài, nhận mệnh lần nữa bước lên đường về nhà.
  • Lúc trước đang gọi đồ ăn bên ngoài thì bị một cuộc điện thoại của Hạ Tuấn Lâm cắt đứt, hiện tại đang là giữa trưa, đói bụng đến kêu ùng ục, vừa vặn đi ngang qua một quán ăn vặt gần đó, vì thế tôi gọi một chén mì thịt bò kho tàu, ăn xong mới trở về nhà.
  • Có lẽ là bởi vì "thành ý" của tôi có tác dụng, Hạ Tuấn Lâm quả nhiên không gọi điện thoại cho tôi nữa, cả buổi chiều tôi đều sửa kịch bản, thời gian rất nhanh đã trôi qua.
  • Thẳng đến năm giờ chiều đồng hồ báo thức vang lên, nhắc nhở tôi đi đón Hạ Tuấn Lâm, tôi mới lười biếng duỗi thắt lưng một cái, chớp chớp đôi mắt chua xót, khép kịch bản lại đứng dậy phủ thêm áo khoác, ra cửa.
  • Phụ huynh tụ tập ở cổng trường hôm nay hiển nhiên không nhiều như hôm qua lúc trời mưa, nhưng nhìn qua vẫn rộn ràng nhốn nháo như cũ.
  • Thật vất vả chen đến gần một chút vị trí, chợt nghe được một đạo thanh việt thanh âm gọi ta một tiếng: "Tỷ tỷ!"
  • Tôi ngước mắt nhìn lên, Hạ Tuấn Lâm và Trương Cực sóng vai đi ra cổng trường, hai người đồng thời nhìn tôi, Hạ Tuấn Lâm lên tiếng trước, sau đó Trương Cực lại lễ phép chào hỏi tôi.
  • Tôi cười gật đầu.
  • Chỉ thấy Trương Cực tiến đến lỗ tai Hạ Tuấn Lâm, cố ý hạ giọng nói: "Đã học cấp ba còn muốn chị cậu tới đón, có xấu hổ không?
  • Tôi không nghe thấy bọn họ nói gì, Hạ Tuấn Lâm cách vài người liếc mắt nhìn tôi một cái, sắc mặt tối sầm, đang chuẩn bị phản bác cái gì đó, Trương Cực liền mở miệng nói chuyện trước một bước: "Vậy tôi đi trước," Sau đó lại phất phất tay với tôi: "Tạm biệt chị Trương.
  • Hạ Tuấn Lâm đến bên miệng lại nuốt xuống, cuối cùng chỉ nói ba chữ: "Cút nhanh lên.
  • Tôi cũng trả lời tạm biệt, sau khi tách khỏi đám người cười híp mắt nhảy đến trước mặt Hạ Tuấn Lâm.
  • "Sao lần nào cũng thấy tôi trước?"
14
Đừng vào