yanhaoxiang"Lần trước cho em gả cho Lưu Diệu Văn là chuyện anh hối hận nhất, lúc này đây, anh sẽ không dẫm vào vết xe đổ nữa."
Nghiêm Hạo Tường cười lạnh một tiếng, sau đó, liền xoay người bước lên xe của mình.
…
Quý Tiểu Mạn sau khi trở lại phòng bệnh, liền đem canh bồ câu mình mua được mở ra, sau đó, từng ngụm từng ngụm đút cho Lưu Diệu Văn uống.
jixiaoman.Uống ngon không?
liuyaowenChỉ cần là ngươi mua đều uống ngon.
Quý Tiểu Mạn vừa đến liền nháy mắt không có cảm giác tồn tại, Tống Á Hiên cảm giác mình ăn một vạn cân thức ăn cho chó, rõ ràng hai người bọn họ không ở cùng một chỗ, vì cái gì cậu có một loại cảm giác bị ép ăn thức ăn cho chó?
songyaxuanDiệu Văn, ngươi nói lời này!
songyaxuan"Thứ anh mua cho em không ngon sao?"
Trong miệng Lưu Diệu Văn bị Quý Tiểu Mạn đút canh lộ vẻ nôn ra, hắn sờ sờ nước canh khóe miệng mình, cười hỏi
liuyaowenCậu sẽ không ghen ở Tiểu Mạn chứ?
liuyaowenĂn ngon, đồ anh mua cho em cũng ăn ngon.
liuyaowenChẳng qua không có Tiểu Mạn ăn ngon......
songyaxuanĐược rồi được rồi, ngươi cũng đừng nói nữa.
songyaxuan"Anh em trong mắt anh không quan trọng bằng phụ nữ."
songyaxuan"Huynh đệ mua cho ngươi đồ vật, không có ngươi thích nữ nhân ăn ngon."
Lưu Diệu Văn nhướng mày, nhìn thoáng qua Tống Á Hiên, sau đó, hắn khẽ cười ra tiếng.
liuyaowen"Ngươi đương nhiên không có ta thích nữ nhân ăn ngon."
Quý Tiểu Mạn nghe lời này của Lưu Diệu Văn, sao lại cảm thấy không thích hợp như vậy?
Lưu Diệu Văn vừa nói ra khỏi miệng, cũng nhất thời cảm giác bầu không khí có một chút là lạ, vì thế, bầu không khí cứ như vậy trầm mặc hai giây.
songyaxuanTrọng sắc khinh hữu!
songyaxuanSau này Tiểu Mạn đến, ta...... sẽ không ở đây nữa.
songyaxuanĐỡ cho ta luôn cảm thấy mình già dư thừa.
Tống Á Hiên nói xong, bĩu môi, sau đó bỏ lại một câu.
songyaxuanTa đi thăm bà nội ngươi.
songyaxuanTiểu Mạn, cậu ở lại đây chăm sóc Lưu Diệu Văn đi.
songyaxuanNgươi cám ơn cái gì?
songyaxuanTại sao anh lại thay Lưu Diệu Văn đến cảm ơn tôi? Người tôi chăm sóc cũng không phải bà nội anh? Anh...... anh......
Lời còn chưa dứt, Tống Á Hiên liền hừ hừ chít, vẻ mặt ủy khuất bỏ đi.
Nhìn bộ dáng này của Tống Á Hiên, Quý Tiểu Mạn cảm khái một câu.
jixiaoman.Tôi bỗng nhiên phát hiện Tống Á Hiên rất đáng yêu.
liuyaowen"Dễ thương thế nào?"
liuyaowen"Có... có đáng yêu bằng tôi không?"
Lưu Diệu Văn nói xong, tầm mắt bỗng nhiên rơi vào trên người Quý Tiểu Mạn, thấy Quý Tiểu Mạn còn nhìn ra cửa, vì thế, Lưu Diệu Văn lại vươn tay, cầm lấy đầu Quý Tiểu Mạn, xoay tầm mắt Quý Tiểu Mạn lại, giao hội với tầm mắt của mình.
Quý Tiểu Mạn hơi sửng sốt, bất ngờ không kịp đề phòng đối mặt với Lưu Diệu Văn, mặt cô bỗng nhiên có chút đỏ.
Lưu Diệu Văn lại hỏi một câu
liuyaowenTống Á Hiên có đáng yêu không?
Quý Tiểu Mạn chớp chớp mắt, nhìn thoáng qua vết thương trên trán Lưu Diệu Văn vì cứu mình mà bị thương dẫn đến băng bó.
Sau đó, lại chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn thoáng qua băng gạc nhuộm máu tươi quấn quanh ngực Lưu Diệu Văn, ngực bỗng nhiên đau, sau đó, vội vàng lắc đầu.
jixiaoman.A...... A Văn đáng yêu nhất!
jixiaoman.Trong lòng anh, em đáng yêu nhất có được không?