Lưu Diệu Văn cố nén thân thể khó chịu, trực tiếp lấy điện thoại di động mình đặt bên gối ra, gọi điện thoại cho Tống Á Hiên.
Khoảnh khắc nhận được điện thoại của Lưu Diệu Văn, trong lòng Tống Á Hiên có chút kích động.
Lưu Diệu Văn có phải nguyện ý nghe hắn giải thích hay không?
Đáng tiếc, Lưu Diệu Văn chỉ lạnh nhạt nói với Tống Á Hiên một câu.
liuyaowenChìa khóa nhà tôi
liuyaowenAnh có thể để nó trên mặt đất trước cửa nhà tôi.
Tống Á Hiên hơi sửng sốt, cậu theo bản năng chạm vào chìa khóa mình treo trên quần.
Vừa định nói một tiếng "Biết rồi".
Ai biết liền nghe thấy điện thoại, tiếng đô đô bị cúp máy.
…
liuyaowenHắn sẽ không bao giờ có chìa khóa nhà chúng ta nữa.
liuyaowenTôi mặc kệ lúc trước cậu và Tống Á Hiên có khúc mắc như thế nào, cũng mặc kệ Tống Á Hiên có thích cậu hay không, càng mặc kệ cậu có thích Tống Á Hiên hay không.
liuyaowenNgươi chỉ có thể là của ta! Tiểu Mạn......
jixiaoman.A Văn, cậu thật sự không để ý chuyện gì xảy ra giữa tôi và Tống Á Hiên?
jixiaoman.Cũng không muốn hỏi giữa ta và hắn...
liuyaowenHỏi cũng chỉ là tăng thêm bi thương.
liuyaowenTa cần gì phải hỏi chứ?
jixiaoman.A Văn...... Tống Á Hiên hắn......
Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng cười, dùng đôi môi có chút mát mẻ của mình chặn lại môi Quý Tiểu Mạn, còn nhẹ nhàng cắn cắn trên môi cô.
Quý tiểu tử còn muốn nói thêm gì đó, lại một lần nữa bị nụ hôn của Lưu Diệu Văn chặn lại.
Cánh môi Lưu Diệu Văn lạnh.
Trán Lưu Diệu Văn kề sát trán Quý Tiểu Mạn.
Quý Tiểu Mạn lại có thể cảm giác được trán Lưu Diệu Văn nóng bỏng.
Hơi dùng sức đẩy Lưu Diệu Văn ra, cô không nhắc tới Tống Á Hiên nữa, chỉ cười nói:
jixiaoman.Arwen, anh bị sốt rồi.
jixiaoman.Nằm xuống, nghỉ ngơi thật tốt được không?
liuyaowenĐược rồi, nghe lời anh.
liuyaowenVợ bảo tôi nghỉ thì tôi nghỉ.
Lưu Diệu Văn nói xong, đỡ tay Quý Tiểu Mạn, ngoan ngoãn nằm xuống, mắt mở nửa chừng.
liuyaowenSau này ta chỉ có ngươi.
liuyaowenCông ty Lưu Thị của chúng ta đã bị gài bẫy và niêm phong.
Lúc Lưu Diệu Văn nói tới đây, đôi mắt lóe lên một tia thương cảm, nhưng cũng chỉ là thương cảm chợt lóe lên.
Rất nhanh, thương cảm trong mắt Lưu Diệu Văn, bị hạnh phúc thay thế.
liuyaowenNhưng công ty không còn nữa.
liuyaowenCó anh là đủ rồi.
Quý Tiểu Mạn làm sao cũng không nghĩ tới Lưu Diệu Văn cư nhiên có thể nói ra những lời này, hắn nói công ty không có cũng không sao, có cô là đủ rồi.
Không biết chuyện gì xảy ra, cô luôn ghét hận Lưu Diệu Văn, vào giờ khắc này, nhìn khuôn mặt tái nhợt mà sắc mặt khó coi của Lưu Diệu Văn, trong lòng lan tràn một trận đau đớn.
Vì sao... vì sao Lưu Diệu Văn bỗng nhiên trở nên yêu cô như vậy, Lưu Diệu Văn trước kia chán ghét cô, muốn đuổi cô ra ngoài?
Anh bỗng nhiên đối xử tốt với cô như vậy, lại khiến cô mềm lòng, mềm lòng...
Quý Tiểu Mạn hơi mím môi, theo bản năng buông lỏng tay Lưu Diệu Văn ra.
jixiaoman.Đừng nói nhiều nữa.
jixiaoman.Anh đang bị sốt, không nên nói chuyện.
Lưu Diệu Văn quả nhiên ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, không nói thêm một câu, chỉ là, tay Lưu Diệu Văn lại cố chấp cầm lòng bàn tay Quý Tiểu Mạn.
Quý Tiểu Mạn cứ như vậy để cho Lưu Diệu Văn nắm lòng bàn tay của mình, tâm tình phức tạp đến cực hạn.