Lưu Diệu Văn vẫn như trước không nhìn sự tồn tại của Quý Tiểu Mạn, một cước hung hăng đạp vào đầu gối Quý Tiểu Mạn, một cước này đi xuống vô cùng nặng, Quý Tiểu Mạn đau đến cả người tê liệt trên mặt đất, sững sờ nhìn Lưu Diệu Văn, trừng to hai mắt.
Người đàn ông này lại còn bạo hành gia đình?
Hắn nha, chân của nàng đầu gối thật sự đau quá a.
Quý Tiểu Mạn xoa xoa chân mình vừa mới bị Lưu Diệu Văn đạp đau, xốc góc váy lên nhìn, phát hiện đầu gối mình cư nhiên sưng lên.
Lưu Diệu Văn ôm Lộc Tiểu Đào đi về phía phòng ngủ, sau khi nghe Kỷ Tiểu Mạn nói tục bất thình lình, lông mày hơi nhíu lại.
liuyaowen(Người phụ nữ này bắt đầu nói tục từ khi nào vậy?)
liuyaowen(Không có chất lượng.)
Dưới đáy lòng cười lạnh một chút, Lưu Diệu Văn không để ý tới Quý Tiểu Mạn nữa, sau đó, liền ôm Lộc Tiểu Đào trong lòng mình đi vào phòng ngủ, hắn thuận tay, lại khóa trái cửa phòng ngủ.
Sau khi khóa trái cửa, Lưu Diệu Văn đặt Lộc Tiểu Đào ở trên giường, sau đó, liền cười đặt ở trên người Lộc Tiểu Mạn.
Lộc Tiểu Mạn cố ý muốn đẩy bộ dáng Lưu Diệu Văn ra, bởi vì cái gọi là, đối phó nam nhân mà, hẳn là lạt mềm buộc chặt.
luxiaotaoHôn Văn, sao anh lại nóng vội như vậy?
luxiaotao"Vợ anh còn ở bên ngoài."
Lưu Diệu Văn cười yếu ớt gợi lên môi Lộc Tiểu Đào, liền hôn thật sâu, miệng hắn ngậm lấy đôi môi Lộc Tiểu Đào, hôn hồi lâu, hắn mới nhàn nhạt trả lời một câu.
liuyaowenTrong trái tim tôi,
liuyaowenXứng làm vợ anh chỉ có em.
liuyaowenSau này đừng nhắc tới nữ nhân kia nữa, xui xẻo.
Rất nhanh, trong phòng ngủ bầu không khí liền nhanh chóng mập mờ lên, mà phòng ngủ bên ngoài cửa ra vào chỗ, Quý Tiểu Mạn bưng kín đầu gối của mình, khập khiễng đứng lên, nàng thậm chí có thể nghe được bên trong nam nữ hoan ái mập mờ thanh âm.
Giọng nói của hai người bọn họ cũng rất rõ ràng.
luxiaotao"Anh sẽ luôn yêu em chứ?"
liuyaowen"Anh đã yêu em 8 năm, sao có thể dễ dàng từ bỏ chứ?
Giọng nói của Lưu Diệu Văn rất lớn, giống như cố ý để Quý Tiểu Mạn nghe thấy.
Con điếm?
Hai chữ vô cùng đơn giản, giống như một lưỡi dao sắc bén, hung hăng đâm vào trái tim Quý Tiểu Mạn, rõ ràng mình căn bản không thèm để ý Lưu Diệu Văn, nhưng sau khi nghe được lời nói đả thương người này của Lưu Diệu Văn, trái tim cô vẫn mơ hồ đau đớn.
Thật sự rất ủy khuất, Lưu Diệu Văn Bằng cái gì vũ nhục nàng như vậy?
Nữ chủ, chưa bao giờ làm sai cái gì chứ?
Quý Tiểu Mạn nắm tay theo bản năng siết chặt, lập tức liền đem đau thương lướt qua trên mặt mình chậm rãi thu liễm, trực tiếp đi tới cửa phòng ngủ.
Nhưng mà, cửa phòng ngủ lại khóa trái.
Quý Tiểu Mạn một quyền hung hăng nện vào cửa.
jixiaoman"Ta cho ngươi thời gian ba giây, lập tức đem cửa phòng ngủ mở ra cho ta!"
jixiaoman"Đừng trách tôi phá cửa!"
Người bên trong, vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, hắn cư nhiên nghe được giường "kẽo kẹt kẽo kẹt thanh âm."
Quý Tiểu Mạn nhíu mày lại.
Ha ha, hai người làm cũng thật tập trung, đáng tiếc, Quý Tiểu Mạn cô cũng không phải ăn chay.
Dựa theo trí nhớ bên trong, ở phòng khách cái kia ngăn tủ bên trong có một cây búa, nghĩ tới đây Quý Tiểu Mạn khinh miệt cười cười, sau đó liền trực tiếp đi về phía cái kia ngăn tủ.
Mở tủ ra tầng 2 lấy búa ra.
Nàng trực tiếp hướng phòng ngủ đi đến, sau đó, cầm lấy trong tay mình búa, liền hung hăng gõ phòng ngủ bên ngoài khóa.
Bành......
Bành......
Bành......
Tiếng búa gõ khóa không ngừng truyền đến.