Giống như lúc trước cô bài xích Lưu Diệu Văn, nhắc tới sẽ cực kỳ mẫn cảm.
songyaxuanSao ngươi...... Sao ngươi không nói lời nào?
songyaxuanRốt cuộc cậu thích Mã Gia Kỳ hay Lưu Diệu Văn?
songyaxuanQuý Tiểu Mạn, cậu......
jixiaoman.Đều không thích!
jixiaoman."Tôi không thích cả hai."
Quý Tiểu Mạn nhẹ nhàng mím môi, thở phào nhẹ nhõm, sau đó giương mắt nhìn Tống Á Hiên một cái, thật sự cũng chỉ liếc một cái, liền lập tức thu hồi tầm mắt.
jixiaoman."Cả hai đều là những người đã làm tổn thương tôi."
jixiaoman.Nếu đã làm tổn thương tôi, tại sao tôi phải thích chứ?
songyaxuanCòn tôi thì sao?
songyaxuanTôi có bao giờ làm tổn thương cô không?
jixiaoman.Sao anh lại hỏi những chuyện như vậy?
songyaxuanChính là muốn biết mà thôi.
jixiaoman.Hẳn là...... Không tính chứ?
Tống Á Hiên sau khi nghe được lời này của Quý Tiểu Mạn không khỏi vui mừng, Tiểu Mạn...... Vừa mới nói, sẽ không thích người từng tổn thương cậu.
Mà anh, không tính là tổn thương cô
Vậy hắn có cơ hội hay không?
Thích cô ấy và được cô ấy thích.
songyaxuanVậy ngươi......
jixiaoman.Được rồi, ta phải đi.
jixiaoman."Ngày mai tôi còn phải quay phim."
Lời Tống Á Hiên muốn nói, bị nghẹn trở lại đáy lòng, anh vốn là muốn hỏi, vậy em... có nguyện ý thử thích anh hay không, cho dù chỉ là thử một lần.
Nhưng cuối cùng vẫn không nói ra miệng.
Một khắc kia, Tống Á Hiên nhìn Quý Tiểu Mạn, thân ảnh dần dần rời đi, tâm tình phức tạp đến cực hạn.
Hắn bỗng nhiên lại có chút may mắn, may mắn chính mình không có đem loại lời này nói ra khỏi miệng.
Làm sao hắn lại thiếu chút nữa quên, tình bạn giữa hắn và Lưu Diệu Văn vừa mới chữa trị, hắn không nên nhanh như vậy biểu lộ tâm ý của mình với Quý Tiểu Mạn.
Bởi vì Lưu Diệu Văn...... Không thể chấp nhận được?
songyaxuan(Tôi... tôi phải làm gì với anh đây?)
…