TN: Nam chính không theo kịch bản
  • Lý Phi vẻ mặt cảm động nhìn Mã Gia Kỳ, gật đầu, sờ sờ đầu Mã Gia Kỳ.
  • lifei
    lifei
    Tốt, đây mới là Tiểu Mã ca mà ta quen biết lúc trước!
  • Anh biết đối với Mã Gia Kỳ mà nói, vẫn là ăn mềm không ăn cứng.
  • Không, quả nhiên là vậy, chỉ cần anh nói những lời mềm mỏng, Mã Gia Kỳ liền đồng ý.
  • Lý Phi hắn liền dự đoán được!
  • ………………………………
  • Sau khi Tống Á Hiên trở lại phòng bệnh, nhìn thoáng qua người phụ nữ trên giường bệnh, ánh mắt người phụ nữ vẫn dại ra, vẻ mặt sợ hãi đối với tất cả mọi thứ xung quanh.
  • Nhìn Quý Tiểu Mạn như vậy, hắn không khỏi thán phục một hơi, phá lệ mở miệng hỏi một câu.
  • songyaxuan
    songyaxuan
    Ngươi...... Rốt cuộc đang sợ cái gì?
  • Anh bây giờ, bởi vì ý thơ của Quý Tiểu Mạn, cho nên tự giác thái độ đối với cô đã thay đổi rất nhiều.
  • Nhưng mà, vì sao Quý Tiểu Mạn vẫn sợ hắn như vậy?
  • songyaxuan
    songyaxuan
    Ngươi vẫn không nói lời nào, vì sao?
  • songyaxuan
    songyaxuan
    Quý Tiểu Mạn, tôi nói cho cô biết, nếu cô còn muốn chết không muốn sống như vậy,
  • songyaxuan
    songyaxuan
    Ta liền......
  • Tống Á Hiên theo bản năng muốn uy hiếp cô, nói đến bên miệng, lại không biết nên dùng cái gì để uy hiếp, anh thật sự không biết, Quý Tiểu Mạn hôm nay đã mất trí nhớ, có điểm yếu gì?
  • Cô cái gì cũng không biết, bao gồm cả những tội ác mà cô đã từng phạm phải, cho nên hiện giờ Tống Á Hiên cảm thấy mình không cần phải đối với một người mất trí nhớ, đem nợ cũ của mình lật ra.
  • Đồng thời, nàng mất trí nhớ cũng không có bất kỳ điểm yếu nào, hắn lại trong khoảng thời gian ngắn tìm không được lời nào để uy hiếp hắn.
  • Khẽ mím môi, Tống Á Hiên nói tiếp.
  • songyaxuan
    songyaxuan
    Tóm lại, Quý Tiểu Mạn!
  • songyaxuan
    songyaxuan
    Em xin anh đừng như vậy nữa được không?
  • songyaxuan
    songyaxuan
    Có thể nói chuyện với tôi không?
  • songyaxuan
    songyaxuan
    Có thể đừng sợ tôi như vậy được không?
  • songyaxuan
    songyaxuan
    Ngươi có biết bộ dạng này của ngươi làm cho ta nhìn rất......
  • Rất khó chịu......
  • Chẳng qua cái từ khó chịu này hắn không nói ra, lại càng không muốn để cho Quý Tiểu Mạn biết, hắn dĩ nhiên bởi vì bộ dáng này của nàng mà khó chịu.
  • Quý Tiểu Mạn trước kia lúc nào cũng nhằm vào cô.
  • Quý Tiểu Mạn trước kia sẽ oán hận hắn.
  • Không ngờ cứ như vậy biến mất.
  • Mà hắn lại không khỏi khó chịu.
  • Chết tiệt, tại sao phải khó chịu?!
  • Tại sao?
  • Nhưng mà, Quý Tiểu Mạn đối với lời nói của Tống Á Hiên, vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, hai giây sau, Quý Tiểu Mạn vốn khuôn mặt đối diện với trần nhà xoay người, biến thành mông bên kia đối diện với Tống Á Hiên.
  • Sau đó cả người vùi trong chăn, cự tuyệt nói chuyện với Tống Á Hiên.
  • songyaxuan
    songyaxuan
    Quý Tiểu Mạn!
  • songyaxuan
    songyaxuan
    Ngươi đừng quá đáng!
  • songyaxuan
    songyaxuan
    Ta cho ngươi mặt mũi phải không?! Ân?!
  • songyaxuan
    songyaxuan
    Ta cũng đã dỗ dành ngươi như vậy, ngươi còn muốn ta thế nào?!
  • Tống Á Hiên nói xong, bỗng nhiên có chút tức giận tiến lên kéo chăn của Quý Tiểu Mạn lên, sau đó, đưa tay đặt lòng bàn tay lên cằm Quý Tiểu Mạn, khiến cho Quý Tiểu Mạn đối diện với ánh mắt của mình.
  • Không bận tâm Quý Tiểu Mạn run lẩy bẩy, mặt Tống Á Hiên chậm rãi tới gần Quý Tiểu Mạn, sau đó, cánh môi của cậu hung hăng đè lên đôi môi không có huyết sắc của Quý Tiểu Mạn.
  • Lạnh, môi cô lạnh quá.
  • Khiến Tống Á Hiên ngẩn ra, môi Quý Tiểu Mạn, sao lại lạnh như vậy?
  • Mà Quý Tiểu Mạn bỗng nhiên bị Tống Á Hiên cường hôn, sợ tới mức run rẩy lợi hại hơn, đồng tử phóng đại, nước mắt hoảng sợ không ngừng chảy xuống.
  • Nước mắt, theo gương mặt Quý Tiểu Mạn chảy tới khóe miệng, rơi vào trong cánh môi Tống Á Hiên, tim Tống Á Hiên run lên, người phụ nữ này... Đây là khóc sao?
  • Lúc này mặt Tống Á Hiên mới cách Quý Tiểu Mạn hơi xa, khi cậu nhìn kỹ khuôn mặt Quý Tiểu Mạn, mới phát hiện khuôn mặt Quý Tiểu Mạn dĩ nhiên là nước mắt.
14
Chương 142: Hôn