Sắc mặt hắn trầm xuống, nói:
songyaxuan"Nhưng tôi đã làm tổn thương cô ấy.
songyaxuan"Giữa tôi và cô ấy là không thể."
Tống Á Hiên nói tới đây, không nói thêm gì nữa, hôm nay, Quý Tiểu Mạn có thể tỉnh lại hay không cũng thành vấn đề, hơn nữa cho dù Quý Tiểu Mạn có thể tỉnh lại, cũng đã sớm không thuộc về hắn rồi?
Hắn bỗng nhiên có chút hối hận, hối hận tại sao lúc ấy vì để Mã Gia Kỳ cứu tỉnh cô, đồng ý thả cô tự do.
Càng nghĩ, trái tim Tống Á Hiên càng xoắn thành một đoàn, trái tim giống như bị ngàn vạn con kiến hung hăng gặm nhấm, bà cụ bên cạnh lại dùng một đôi ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.
wannenglongtaoVì sao? Hai người ly hôn rồi?
wannenglongtaoVẫn là......
wannenglongtao"Các ngươi còn trẻ, bà nội là người từng trải, muốn ở chỗ này nhắc nhở các ngươi một câu, có thể quý trọng tình cảm liền quý trọng đi, chờ về sau các ngươi già rồi, lại đi vãn hồi khả năng cũng không còn kịp rồi."
wannenglongtao"Bởi vì có đôi khi một khi bỏ lỡ, đó chính là vĩnh viễn bỏ lỡ, ai còn không có thời niên thiếu làm sai chứ?
Tống Á Hiên tinh tế nhấm nháp hai chữ kia, tay anh hơi nhéo nhéo, hỏi
songyaxuanCòn có thể vãn hồi sao?
Cô ấy đã trải qua nhiều chuyện khủng khiếp trong tù.
Mà tất cả đều là nhờ hắn ban tặng, vãn hồi, có thể sao?
Dường như là không thể nào.
Nhưng là, hắn thừa nhận, tại lão nãi nãi nói vãn hồi thời điểm, hắn thậm chí có chút động tâm, lại muốn thật sự đi vãn hồi chính mình cùng Quý Tiểu Mạn trong lúc đó quan hệ cùng tình cảm
Nhưng là, rất nhanh, hắn lại phản ứng lại, ngẫu nhiên, hai tay đút túi, khinh miệt cười một tiếng
songyaxuan(Có gì để cứu vãn?)
songyaxuan(Người tôi yêu cũng không phải Quý Tiểu Mạn)
Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt Tống Á Hiên vẫn khách khí trả lời bà cụ.
songyaxuanBà nội, cám ơn bà.
wannenglongtao"Không cảm ơn không cảm ơn, lần sau rảnh rỗi mang theo vị tiểu cô nương kia cùng tới nơi này chơi, cũng đã lâu không có gặp hai người các ngươi."
Tống Á Hiên gật đầu, lập tức, không nói thêm gì với bà cụ nữa, giống như trốn tránh thứ gì đó lập tức rời khỏi nơi này.
Thẳng đến khi đi tới một ngõ nhỏ có chút âm u, Tống Á Hiên mới dừng bước, hắn vừa mới chạy có chút nhanh, thế cho nên lúc dừng bước, có chút hơi thở hổn hển.
Hắn không nên tới đó.
Tại sao hắn lại đến đó?
Theo bản năng đi đến nơi tràn ngập hồi ức của anh và Quý Tiểu Mạn, nơi đó đã hơn mười năm không đi qua, vì sao hôm nay lại nghĩ đến đi nơi đó?
Tại sao?
Tại sao?
Tống Á Hiên cuối cùng trở về công ty, cố gắng làm cho mình trở nên bận rộn, nói như vậy, quá khứ sẽ không luôn nhớ tới cô cái kia hắn thật sâu chán ghét nữ nhân.
Mà bận rộn này, chính là suốt một ngày.
…
Mã Gia Kỳ làm bạn với Quý Tiểu Mạn đã tròn hai ngày, hai ngày nay, cho dù Mã Gia Kỳ lặp đi lặp lại quá khứ của cậu và Quý Tiểu Mạn, Quý Tiểu Mạn vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Điều này hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của anh, anh cho rằng nếu dựa theo lời Tống Á Hiên nói, người khiến Quý Tiểu Mạn yêu sâu đậm, cũng chính là người anh làm bạn bên cạnh, Quý Tiểu Mạn có thể thức tỉnh rất nhanh, nhưng đã hai ngày trôi qua, vì sao một chút phản ứng cũng không có?
.majiaqiEm tỉnh dậy nhìn anh một chút được không?
.majiaqiTôi là Gia Kỳ mà.
.majiaqiTa đã trở lại, vì sao ngươi vẫn không nhìn ta như vậy?