Tống Á Hiên đã không để ý tới đau đớn khi hai mắt mình bị Mã Gia Kỳ đập qua, anh vịn tường, cả người mạnh mẽ lùi lại hai bước, không ngừng lắc đầu, vẻ mặt thống khổ.
Đúng, là hắn sai người đưa Quý Tiểu Mạn vào lao ngục, bởi vì trong lòng Tống Á Hiên, Quý Tiểu Mạn đáng bị bỏ tù, như vậy, mới là chuộc tội cho Tiểu Mãn.
Thế nhưng, hắn lại chưa bao giờ tìm người ở trong lao ngục đối đãi với nàng như vậy, chưa bao giờ.
Tại sao Mã Gia Kỳ lại nói như vậy?
Tống Á Hiên vẻ mặt hoảng sợ, rống to, không dám tin tất cả những gì Mã Gia Kỳ nói
songyaxuanTôi không có......!
songyaxuanTa tuyệt đối không có tìm người ở trong tù đối với Tiểu Mạn làm ra chuyện như vậy!
songyaxuan"Ta cũng không phải là một cái sẽ tìm người ở trong lao hạ độc thủ người!"
songyaxuanTrong chuyện này, nhất định là có hiểu lầm gì đó!
Trong nháy mắt đó, Tống Á Hiên bỗng nhiên trong đầu không ngừng tưởng tượng Quý Tiểu Mạn ở trong tù xảy ra tất cả.
Trong đầu, hiện ra hình ảnh Quý Tiểu Mạn bị người ta móc thận.
Trong đầu, lại hiện ra hình ảnh Quý Tiểu Mạn nằm trên cáng bị người ta móc giác mạc.
Mà theo sát chính là, bị người lăng nhục.
Nàng...... Ở trong tù bị người lăng nhục?
Nghĩ tới đây, Tống Á Hiên cậu hung hăng nắm lấy đùi mình, nhưng, tim anh ta sao lại đau như vậy? Đến tột cùng là ai? Ai đã làm thế với cô ấy? Sao dám đối xử với cô như vậy?
Hắn hận nữ nhân, cũng có người dám chạm vào?!
.majiaqiNgươi còn không thừa nhận?!
.majiaqiTống Á Hiên, rốt cuộc anh có tính là đàn ông không?!
Mã Gia Kỳ nói xong, bước nhanh tới trước mặt Quý Tiểu Mạn, nhìn Quý Tiểu Mạn nằm không hề có sức sống trước mặt mình, tim Mã Gia Kỳ đập mạnh, anh chậm rãi đưa tay, sờ sờ vết sẹo nơi khóe mắt Quý Tiểu Mạn.
Chậm rãi nói:
.majiaqi"Vết sẹo nơi khóe mắt cô ấy."
.majiaqiLà bị ba cảnh sát cưỡng ép cắt đứt.
.majiaqiBọn họ cắt giác mạc của nàng, nói, đây là mệnh lệnh của ngươi!
.majiaqi"Tống Á Hiên, bọn họ đều chính miệng thừa nhận, là ngươi để cho bọn họ làm như vậy, ngươi lại còn không thừa nhận đúng không?"
.majiaqiĐược, cho dù cái này ngươi không thừa nhận, vậy cái này thì sao?
Mã Gia Kỳ đưa tay lên giữa không trung do dự một chút, cuối cùng, hắn cuối cùng vẫn đặt tay lên góc áo Quý Tiểu Mạn, xốc góc áo Quý Tiểu Mạn lên một nửa, rất nhanh, eo Quý Tiểu Mạn liền lộ ra một vết sẹo rất dài nhìn thấy mà giật mình.
Vết sẹo kia dài chừng hai cm.
Bây giờ xem ra, đều có một chút đỏ như máu, vết sẹo kia, nhìn qua chói mắt như vậy, hung hăng đau nhói hốc mắt Tống Á Hiên, hốc mắt anh đỏ lên, thậm chí, bởi vì bị Mã Gia Kỳ đập qua, đau đớn vô cùng.
Mã Gia Kỳ nhìn vết sẹo kia, hơi nhắm mắt lại, có giọt nước mắt từ khóe mắt Mã Gia Kỳ chảy xuống, anh rủ rỉ nói.
.majiaqi"Ta trơ mắt nhìn, hai cái cảnh sát cứng rắn đem nàng trói chặt ở trên giường."
.majiaqi"Mà một cảnh sát khác, đối với thận của hắn chỗ liền mở một cái lưỡi dao."
.majiaqiToàn bộ quá trình ngay cả thuốc tê cũng không có, cảnh sát kia cứ như vậy cầm dao găm hướng thận của nàng rạch một đao."
.majiaqiKhông phải dùng dao giải phẫu! Là dao găm! Dao găm a!
.majiaqi"Cô ấy chịu đựng những thống khổ này, toàn bộ đều là anh mang đến, Tống Á Hiên! anh có tư cách gì gọi tôi đến đây để tôi cứu cô ấy?!"
Nói xong, giọng nói của Mã Gia Kỳ biến thành gào thét, bộ dáng kia của hắn tựa hồ đã trở nên có chút điên cuồng, nước mắt giống như hạt châu đứt dây, chảy xuống khóe mắt Mã Gia Kỳ.
Mã Gia Kỳ hung hăng hít hít mũi.
.majiaqiCho dù ta tới cứu nàng.
.majiaqiCũng không cần loại người như ngươi đến cảm tạ.
.majiaqiBởi vì ta có cứu nàng hay không, không liên quan đến ngươi.