zhangyaya"Anh nhớ lần trước khi anh mở miệng xin em, em đã nói với anh, Nhã Nhã, ba mẹ anh... trong mắt chỉ có anh cả và anh hai, tiền tiêu vặt của anh có hạn, anh... anh không mua nổi sợi dây chuyền này, chúng ta... chúng ta đổi nhà khác được không?"
Một khắc kia, trái tim Lưu Diệu Văn hung hăng run lên, chỉ một câu như vậy, cô cũng canh cánh trong lòng sao?
liuyaowen.Từ khi nào mà trở nên hợm hĩnh như vậy?
liuyaowen."Trước đây em không như vậy, Yul!"
liuyaowen."Nhã Nhã, chỉ cần em quay đầu, rời khỏi lão nam nhân kia, anh... chúng ta vẫn giống như trước đây, anh không trách em có được hay không."
Khi đó Lưu Diệu Văn ngốc hồ hồ vươn tay, kéo cổ tay Trương Nhã Nhã, hắn không muốn tin người phụ nữ mình yêu lâu như vậy, đến cuối cùng trở thành tiểu tam của một lão nam nhân?
Tại sao?
Tại sao, cô lại biến thành cái dạng này?
Sao có thể, cô...... có thể biến thành cái dạng này?
Thế nhưng, Trương Nhã Nhã lại trực tiếp hất tay Lưu Diệu Văn ra, từng câu từng chữ cô nói ra giống như dao găm sắc bén, đâm vào tim Lưu Diệu Văn.
zhangyayaEm không yêu anh nữa.
liuyaowenHa ha, Nhã Nhã, em có nhớ lúc trước là em tỏ tình với anh không? Em nói em thích anh, em...
zhangyayaĐúng, khi đó ta đối với ngươi đúng là thích.
zhangyaya"Tuổi trẻ vô tri, nhìn thấy soái ca luôn nhịn không được sẽ đi tỏ tình."
zhangyaya"Bây giờ đã trưởng thành rồi, cũng không có khả năng giữ mặt đẹp trai mà sống chứ?Quan trọng nhất vẫn là tiền, không phải sao?"
zhangyaya"Nhất là sau khi ta vào Kim Bích Huy Hoàng làm việc, ta mới phát hiện nguyên lai một nam nhân có thể có tiền như vậy, nơi này người có tiền thường thường so với ngươi nhiều hơn!"
zhangyaya"Đến Kim Bích Huy Hoàng, có lẽ là mỗi cái nữ hài tử mộng tưởng đi, nơi này nhiều là cao phú soái, bọn họ nguyện ý cho ta tiền."
liuyaowen"Cậu biết cậu đang nói gì không, Yul!"
zhangyayaRất rõ ràng ta đang nói cái gì.
zhangyayaCho nên Lưu Diệu Văn.
zhangyayaBằng không, em sợ người đàn ông của em sẽ ghen, anh ta đã nói rất nhiều lần, hy vọng em và anh phân rõ giới hạn!"
zhangyayaLưu Diệu Văn, sau này chúng ta không quấy nhiễu đường về cầu nữa.
Một khắc kia, Trương Nhã Nhã hoàn toàn buông tay Lưu Diệu Văn ra, cô cứ như vậy rời đi, chạy về phía một lão nam nhân khác cách đó không xa ôm ấp.
Lưu Diệu Văn nhìn Trương Nhã Nhã, bị lão nam nhân kia gắt gao ôm vào trong ngực, sau đó, cả người hắn thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống đất.
Trương Nhã Nhã, sao...... sao lại biến thành như vậy.
……
Hồi ức chấm dứt, Lưu Diệu Văn gắt gao nhìn chằm chằm Quý Tiểu Mạn trước mặt, hắn nhếch môi nở nụ cười, lại một lần nữa rất nghiêm túc hỏi.
liuyaowenMuốn rời khỏi nơi này sao?
Quý Tiểu Mạn căn bản có nghĩ tới Lưu Diệu Văn sẽ bỗng nhiên hỏi như vậy, nàng đầu tiên là do dự hai giây đồng hồ thời gian, cuối cùng, nàng khẳng định gật gật đầu.
liuyaowenXem ra ta không nhìn lầm người.
Lưu Diệu Văn nhìn Quý Tiểu Mạn, tỉ mỉ đánh giá cô gái trước mặt, cô gái trước mặt căn bản không đẹp bằng Trương Nhã Nhã, nhưng mà, vì sao lại khiến đáy lòng anh có một loại cảm xúc khó hiểu dâng trào?
Thật lâu sau, Lưu Diệu Văn hướng về phía Quý Tiểu Mạn nói một câu.
liuyaowenXem ra ta thật sự không nhìn lầm người!