linzixiKhông phải...... không phải chỉ chạm vào bả vai một chút thôi sao, anh cũng muốn tức giận?
linzixiHơn nữa hắn là bằng hữu của ta mà, hơn nữa...... A!
Vương Nguyên đột nhiên phanh lại, đầu Lâm Tử Hề thiếu chút nữa đụng vào phía trước, may mà thắt dây an toàn mới không xảy ra nguy hiểm.
Không đợi Lâm Tử Hề kịp phản ứng, Vương Nguyên đã đứng dậy đè lên.
Khoảng cách giữa hai người lập tức trở nên rất gần, gần đến mức Lâm Tử Hề cũng có thể nghe thấy hơi thở của hắn.
wangyuanEm thích anh, anh biết mà.
wangyuanAnh muốn giấu em khỏi ai nhìn thấy.
wangyuanMột cái nhăn mày một nụ cười của ngươi, đều chỉ có một mình ta có thể nhìn.
wangyuanAnh nghĩ tôi có thể chịu đựng được cảnh đó không?
Lâm Tử Hề bị lời thổ lộ bất thình lình của Vương Nguyên dọa sợ, cô thậm chí có chút nói không ra lời, mặt chậm rãi đỏ lên.
Không đợi cô mở miệng, trên môi liền truyền đến xúc cảm ấm áp.
Lần này Vương Nguyên hôn rất nặng, nặng đến mức Lâm Tử Hề quả thực không thể thở nổi.
Môi cô bị hôn sưng lên, giọng nói có chút giống làm nũng, còn mang theo một chút nức nở.
Mãi cho đến khi Lâm Tử Hề ngạt thở mà chết, Vương Nguyên mới buông cô ra.
wangyuanHôn cũng hôn rồi, định khi nào thì ở cùng một chỗ với ta?
Lâm Tử Hề quả thực không dám nhìn vào mắt Vương Nguyên.
wangyuanTa mặc kệ tình địch của ta có mấy người, ngươi cuối cùng nhất định là của ta.
Bởi vì quá mức kiên định, Vương Nguyên ánh mắt thậm chí có chút tanh đỏ, nhưng không có cho hắn nhan sắc giảm nửa phần.
Cũng may nói xong những lời này, Vương Nguyên liền rời xa Lâm Tử Hề, lại khôi phục lại bộ dáng thiếu niên áo trắng của hắn.
wangyuanBuổi tối còn có một bữa liên hoan, anh dẫn em đi ăn mặc một phen.
linzixiĂn mặc? Còn phải ăn mặc?
wangyuanCục cưng của ta, phải là xinh đẹp nhất.
Một câu nói khiến Lâm Tử Hề hoàn toàn câm miệng.
Nàng liền không rõ, mới vừa quen biết Vương Nguyên thời điểm hắn còn đặc biệt đáng yêu, hơn nữa rất dễ dàng thẹn thùng.
Sao bây giờ lời tâm tình bay đầy trời, hơn nữa còn đi theo con đường bá đạo tổng giám đốc chứ?
Lâm Tử Hề im lặng ngồi ở ghế lái phụ, Vương Nguyên cũng không nói gì nữa, thanh thản lái xe.
Lâm Tử Hề nhàm chán, mở wechat ra, suy nghĩ đã lâu không gặp Dịch Dương Thiên Tỉ, có chút nhớ anh.
Cũng không biết khi nào hắn trở về.
Thiên Tỳ, ngươi khi nào thì trở về?
Do dự một chút, Lâm Tử Hề vẫn gửi tin nhắn qua.
Leng keng.
Điện thoại di động truyền đến rung động, kèm theo tiếng nhắc nhở thanh thúy.
Sau đó một màn này cũng rất xấu hổ.
Nàng vốn cho là mình là mở chế độ im lặng, nhưng hiện tại tốt lắm, Vương Nguyên khẳng định nghe thấy.
Vương Nguyên liếc nàng một cái.
wangyuanNói chuyện với ai đây?
Tránh không khỏi, Lâm Tử Hề chỉ có thể thành thật mở át chủ bài.
wangyuanỪm... Nói đến Thiên Tỉ, hình như ta cũng đã lâu không gặp.
wangyuanBất quá Hề Hề, ngươi rất nhớ hắn sao?
Lâm Tử Hề miễn cưỡng cười vui, cũng không đến mức vì chuyện này mà ghen chứ.
Vương Nguyên cười cười, không nói gì, Lâm Tử Hề thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ tiếc nàng không nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt Vương Nguyên hiện lên.
Dịch Dương Thiên Tỉ thích Lâm Tử Hề, anh biết.
Nhưng không xứng đáng, những thứ khác anh đều có thể nhường, chỉ có Lâm Tử Hề.
Xin lỗi huynh đệ, ai làm cho ta động tâm đây?
Lâm Tử Hề hoàn toàn không biết hoạt động tâm lý của Vương Nguyên, thậm chí lực chú ý của cô cũng không ở đây.
Lúc này cô đang xem tin nhắn Dịch Dương Thiên Tỉ gửi cho cô.