wangjunkaiAnh có biết cảm giác khi tận mắt chứng kiến mẹ mình chết trước mặt không?
Vương Tuấn Khải gỡ mặt nạ xuống, lộ ra cặp mắt thâm thúy kia, sâu như hắc diệu thạch.
Lâm Tử Hề há miệng, dường như không thể tin được Vương Tuấn Khải lại bình tĩnh nói ra lời này.
wangjunkaiKhi đó, tôi mới bảy tuổi.
wangjunkaiTận mắt nhìn mẫu thân trải qua tra tấn sau đó chết dưới đao của Vương Kiếm Phong, nhìn hắn đem nước vừa đun sôi rót vào trong miệng nàng, nhìn hắn ôm Mộc Ngọc Tuyết mắng mẫu thân ta tiện nhân kỹ nữ.
wangjunkaiThậm chí sau khi mẫu thân ta chết, hắn còn thôn tính tài sản Chu gia, ngồi hưởng vinh hoa phú quý, để mẫu thân ta ở dưới suối rượu còn không được yên nghỉ.
wangjunkaiNhưng ta không có biện pháp a.
Vương Tuấn Khải nói rất nhẹ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lãnh đạm tràn đầy tuyệt tình.
wangjunkaiTôi mới 7 tuổi, tôi có thể làm gì?
wangjunkaiTận mắt nhìn thấy mẹ ruột bị làm nhục, cái loại cảm giác bất lực này.
wangjunkaiAnh hiểu không?
Nhìn hắn đột nhiên nhìn qua, Lâm Tử Hề vội vàng cúi đầu, không dám đối diện với hắn.
Vương Tuấn Khải lại không thèm để ý chút nào, tiếp tục nói tiếp.
wangjunkaiSau đó, hắn ném tôi ra ngoài, tôi và chó hoang cướp đồ ăn, mùa đông lại không có nhà để về.
wangjunkaiDựa vào cái gì? Mẫu thân ta mới là Chu gia đại tiểu thư, lúc trước bị Vương Kiếm Phong lừa đến quỷ mê tâm khiếu mới bỏ xuống giá trị con người cùng hắn đi.
wangjunkaiHắn thì ngược lại, đầu tiên là giết mẫu thân ta, sau đó lại cùng Mộc Ngọc Tuyết thiết kế đoạt lấy tài sản Chu gia, dựa vào quan hệ liền nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.
wangjunkaiNếu pháp luật không thể trừng phạt hắn, ta đây liền thay pháp luật này đến hảo hảo trừng phạt hắn.
wangjunkaiTôi một tay sáng lập tập đoàn Giai Hi và Huyết Anh Bang, đường đường chính chính lấy lại tài sản của Chu thị, sau khi gọt hắn thành côn khiến hắn sống không bằng chết mỗi ngày.
wangjunkaiNhững gì ta làm hôm nay, bất quá chỉ là một nửa những gì nàng làm cho mẫu thân ta mà thôi.
wangjunkaiNỗi đau mà ông phải chịu, đối với mẹ tôi mà nói, chẳng qua chỉ là phần nổi của tảng băng trôi mà thôi.
wangjunkaiBáo thù mà thôi, ta lại có chỗ nào, làm sai rồi?
Vương Tuấn Khải nói những lời này cực nhẹ, nhưng Lâm Tử Hề lại cảm giác so với chất vấn còn khó chịu hơn.
linzixiXin lỗi, tôi... tôi đi trước đây.
Lâm Tử Hề không thể trả lời câu hỏi của Vương Tuấn Khải, cô chỉ có thể chạy trối chết.
Nếu những gì Vương Tuấn Khải nói là sự thật, thì anh ta có gì sai?
Bất quá là báo thù mà thôi.
Nhưng nàng cư nhiên dựa vào một câu nói của Mộc Ngọc Tuyết liền đối với Vương Tuấn Khải mọi cách hoài nghi, nàng lại có tư cách gì được hắn thích?
Ta muốn đi tìm Mộc Ngọc Tuyết.
Trong lòng Lâm Tử Hề đột nhiên nhảy ra hàng chữ này.
Ngay bây giờ.
Nàng cũng không chào hỏi, bỏ chạy như bỏ chạy.
Dựa vào trí nhớ đại khái, Lâm Tử Hề đại khái tìm được tổng bộ Minh Dạ bang, nhưng khu vực này quanh co như một mê cung, cô căn bản không có cách nào biết phương vị cụ thể.
Lần đầu tiên Lâm Tử Hề hận thuộc tính Lộ Si của mình.
Bất quá cũng may cô để ý, lần trước ở Minh Dạ bang, cô bảo hướng dẫn vụng trộm định vị.
Quả nhiên lực lượng khoa học kỹ thuật không gì sánh kịp.
Lâm Tử Hề quyết đoán lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ một chút, vẫn là báo tin cho cha Lâm, dù sao người đang yên đang lành đột nhiên không thấy cũng làm cho người ta sốt ruột.
Quanh đi quẩn lại một hồi, rốt cục tìm được địa điểm lần trước.
Tuy rằng không biết Mộc Ngọc Tuyết có ở đây hay không, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc Lâm Tử Hề muốn biết rõ chân tướng sự thật.
Mặc kệ nàng có ở đây hay không, tới trước rồi nói sau, nếu như tìm không thấy cùng lắm thì hỏi Kỷ Vân Thư.
Lúc Kỷ Vân Thư bảo nàng rời khỏi Minh Dạ bang đại khái không nghĩ tới, nàng lại giảo hoạt như vậy.
Dù sao cũng là một đại tiểu thư, không có tâm nhãn sao được?