wangjunkaiLừa ngươi làm gì, bí mật này ta chỉ nói cho ngươi, ngươi cũng đừng nói cho người khác.
linzixiĐược rồi! Tôi hứa sẽ không nói với ai!
Lâm Tử Hề vội vàng giơ ba ngón tay lên thề, một bộ dáng "Anh yên tâm".
wangjunkaiBất quá ngươi vừa mới hỏi ta có kết hôn hay không là ý gì? Thế nào? Em muốn làm bạn gái anh?
Trong lòng Vương Tuấn Khải có chút ngọt ngào, đây xem như là yêu thương nhung nhớ sao?
linzixiCái gì a, ta chỉ hỏi một chút mà thôi, ngươi đừng nghĩ lung tung!
Lâm Tử Hề bị nói đến đỏ bừng mặt, trước kia không ai dám trêu chọc nàng, chính mình lần đầu tiên bị trêu chọc lại là bị một cái cũng không biết trông như thế nào gia hỏa trêu chọc.
wangjunkaiĐược rồi, không đùa nữa, kỳ thật tôi cũng rất muốn yêu đương.
linzixiNói đi, anh không có người mình thích sao?
wangjunkaiCó, tôi vẫn luôn chờ cô ấy.
Đến đại sảnh, Vương Tuấn Khải dắt Lâm Tử Hề, vừa vào sân liền cướp đi tất cả ánh mắt, Lâm Tử Hề bức thiết tìm kiếm cha mẹ mình, thật vất vả mới tìm được lại phát hiện cha mẹ kinh ngạc nhìn chằm chằm cô.
Lúc này cô mới phản ứng lại tay mình còn bị Vương Tuấn Khải nắm, vội vàng giãy thoát, sau đó chạy về bên cạnh cha mẹ.
Mà Vương Tuấn Khải vừa ra sân đã bị rất nhiều tổng giám đốc vây quanh, toàn bộ đều nịnh nọt, dù sao cơ hội có thể ở trước mặt tổng giám đốc tập đoàn Giai Hi xoát cảm giác tồn tại cũng không nhiều lắm.
linfuTử Hề, sao cậu lại trở về cùng Vương tổng? Hai người biết nhau à?
Lâm Tử Hề chú ý tới, lúc ba nói đến Vương tổng, thần sắc là sùng bái, thật giống như rất kính nể anh nhưng lại có chút sợ anh.
linzixiKhông biết, ta lạc đường, vừa vặn gặp được hắn, hắn liền mang ta trở về.
linzixiNếu không thì sao?
Lâm Tử Hề rất kỳ quái vì sao phụ thân không tin nàng, chẳng lẽ nàng còn phải cùng Vương tổng biên ra chuyện xưa cẩu huyết trong tiểu thuyết làm cho phụ thân chấn động sao?
Vương Tuấn Khải vừa đến, cũng đại biểu yến hội bắt đầu, người chủ trì ở trên đài để cho mọi người tùy ý trao đổi, nếu đói bụng có thể đi khu bánh ngọt lấy đồ ăn, khu quán bar cùng những khu vực khác cũng đều lần lượt mở cửa đối ngoại, về phần muốn bàn chuyện làm ăn, liền hẹn đi phòng trà.
Lâm Tử Hề cả buổi chiều không ăn gì, bụng đã sớm kêu ùng ục, vừa vặn mẹ Lâm cũng nhìn ra cô đói, bảo cô tự mình đi tìm chút gì ăn, hai người còn có chút việc.
Lâm Tử Hề đang liều mạng ăn, đột nhiên phía trước xuất hiện một đống bóng ma.
Lâm Tử Hề miệng nhét bánh mì ngẩng đầu, phát hiện Vương Tuấn Khải chẳng biết lúc nào lại xuất hiện trước mặt cô.
linzixiNgô ngô ngô? Anh làm gì vậy?
Lâm Tử Hề miệng nhét bánh mì không có cách nào nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt thật to nhìn Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải buồn cười lấy ổ bánh mì cô nhét vào miệng, kinh ngạc trước khẩu vị của cô.
wangjunkaiĂn nhanh như vậy làm gì, lại không có ai cướp với ngươi.
Lâm Tử Hề thật vất vả nuốt xuống miếng bánh mì trong miệng, lại cướp đi miếng bánh mì Vương Tuấn Khải vừa mới lấy đi nhét vào miệng.
linzixiTôi đói cả buổi chiều rồi.
Sau khi làm xong cái bánh mì này, Lâm Tử Hề mới dừng lại, nhìn Vương Tuấn Khải ngồi xuống đối diện cô.
linzixiAnh đang làm gì vậy? Anh không có việc gì để nói sao? Sao lại rảnh rỗi đến đây.
wangjunkaiKhông vội, đều là chút nịnh hót, ta đều giao cho trợ thủ của ta.
wangjunkaiChân chính muốn nói đợi lát nữa lại nói, trước đem bọn họ đuổi đi.
Vương tổng, anh tự đi tán gái, giao hết những ông già này cho tôi, lương tâm anh không đau sao?
Giờ này khắc này, trong lúc Vương Tuấn Khải và Lâm Tử Hề nói chuyện phiếm, Phương Nhạc đang cười giả tạo, ứng phó với những người đó.