TFBoys: Nhân Danh Tình Yêu / 303: Dịu Dàng Mạnh Mẽ
TFBoys: Nhân Danh Tình Yêu
  • Doãn Thư Dao đối với quá khứ của Từ Tri Nam cũng không cảm thấy hứng thú lắm, lúc hai người còn nhỏ cũng từng gặp qua, lúc đó Doãn Thư Dao cũng rất thích Từ Tri Nam, cho nên, khoảng thời gian anh không gặp đã xảy ra chuyện gì, Doãn Thư Dao cũng không có hứng thú tìm tòi nghiên cứu.
  • Về vị hôn phu của mình đã từng bị mối tình đầu bạn gái tra tấn chuyện này, Doãn Thư Dao chỉ là ngẫm lại đều cảm thấy rất buồn cười.
  • Lúc trước cô nhìn Từ Tri Nam, còn cảm thấy anh rất thông minh.
  • Dù sao từ nhỏ đến lớn, trưởng bối bên cạnh đều khen ngợi chỉ số thông minh của Từ Tri Nam, ai có thể đoán được Từ Tri Nam sẽ thua ở chỗ Tống Vọng Thư chứ?
  •   Doãn Thư Dao chép miệng, cúi đầu ăn quýt, mặt mày cong cong cười với Từ Tri Nam.
  • Thẩm Khanh vây xem một bên như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm hai người.
  • shiyu
    shiyu
    Là có chỗ nào không đúng sao?
  • Thời Tự cũng không ăn, hắn nghi hoặc nhìn chằm chằm bạn gái của mình, đổi lấy lại là Thẩm Khanh cực kỳ ghét bỏ ánh mắt.
  • Tuy nói mình đã bị ghét bỏ quen, nhưng là giờ phút này hắn vẫn sẽ cảm thấy rất ủy khuất, rõ ràng mình cái gì cũng không có làm a, vì cái gì ghét bỏ mình như vậy?
  • shenqing
    shenqing
    Mặc kệ ngươi, không nói, ta đi liên lạc Thần Hi, nàng hai ngày nay giống như con quay.
  • Tạ Triều đích xác bề bộn nhiều việc, ca ca trở thành chưởng quỹ vung tay không nói, chính là lão sư đang yên đang lành đều bị ca ca mang đi.
  • Tạ Triều cứ như vậy bị ép cố gắng.
  • Nhìn báo cáo trong tay, lại nhìn những văn kiện xử lý thế nào cũng không xong, cùng với email còn chưa trả lời xong, Tạ Triều một cái đầu năm sáu cái lớn.
  • Giờ phút này tiểu cô nương hận không thể có ba đầu sáu tay, cũng thiết thực cảm nhận được sự thống khổ của ca ca mình.
  • Khó trách tỷ tỷ chính là đi mở cửa hàng hoa, cũng không vui muốn cái gì quyền thừa kế!!
  • Quyền thừa kế, chó cũng không cần a a a!!
  • Cô đang nghĩ như vậy, cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị người mở ra, đi vào, là Tạ Uẩn ôm Vương Mãn Mãn, trong mắt tràn đầy ý cười, Tạ Triều uể oải lập tức đầy máu sống lại.
  • Tiểu gia hỏa cắn núm vú cũng mặc kệ mình đến nơi nào, hắn chớp một đôi mắt to ngây thơ vô tội, cười híp mắt nhìn cậu của mình, bàn tay nhỏ bé cũng nắm chặt quần áo của hắn.
  • Áo sơ mi đen trên người Tạ Uẩn bị cậu cào nhăn nhúm, cũng không giận, ngược lại trong mắt đều là ý cười.
  • xieyun
    xieyun
    Thế nào rồi?
  • Nghe vậy, Tạ Triều lập tức sụp đổ.
  • Nàng sai rồi, công việc như vậy nên giao cho người chuyên nghiệp đi làm, nàng căn bản cũng không thích hợp làm cái gì nữ cường nhân a!!
  • xieyun
    xieyun
    Nghẹn, lúc này mới tới chỗ đó.
  • Tạ Uẩn nhẹ nhàng liếc em gái mình một cái, ôm tiểu tử trong ngực, cười híp mắt đi tới trước cửa sổ sát đất, từ trên cao nhìn xuống, nhìn đám người như kiến.
  • Tiểu tử kia y y nha nha, tựa hồ rất thích cảnh sắc như vậy.
  • xiechao
    xiechao
    Ca ca, ngươi không giúp ta thì thôi, làm gì mang theo tràn đầy hấp dẫn ta!
  • Tạ Uẩn nhướng mày, vừa định nói cái gì, chợt nghe thấy âm nhắc nhở wechat, Tạ Uẩn ý bảo em gái mình đi làm chuyện của mình, nghiêng đầu, tiếp tục trêu chọc tiểu tử trong lòng.
  • Vương Mãn lắc chân, vui vẻ gọi cậu, trong cặp mắt to kia, cũng đều là ý cười.
  • Tạ Uẩn cười sờ sờ đầu tiểu tử kia, cong môi, theo tầm mắt tiểu tử kia nhìn xuống.
  • Kỳ thật cậu cũng không thích cảnh quan như vậy, nhưng tiểu tử trong lòng tựa hồ rất thích như vậy, Tạ Uẩn mím môi dưới, làm như nghĩ tới điều gì, màu môi có chút trắng bệch.
  • Cậu!
  • Tiếng gọi của tiểu tử kia làm rối loạn suy nghĩ của Tạ Uẩn, cậu cười, ôm tiểu tử kia đi ra ngoài.
  • Hắn đến một lúc như vậy, cũng chính là đến xem Tạ Triều có nghiêm túc làm việc hay không.
  • Xác nhận cô đang nghiêm túc làm việc, Tạ Uẩn có thể rời đi.
  • Tạ Triều thở dài, chống cằm, hồi tưởng lại quãng thời gian vui vẻ của mình.
  • Hiện tại không phải không vui, chỉ là căn bản là không có cơ hội bắt cá!
  • Đáng giận!!
  • Trách nhiệm lớn như vậy...
  • Quên đi, đây là nàng cùng phụ thân ước định, nàng phải thật tốt, trở thành phụ thân trong miệng, cái kia ôn nhu cường đại tiểu cô nương.
14
303: Dịu Dàng Mạnh Mẽ