- wangyuanCó chuyện gì vậy?
- aiqiKhi đó tôi còn nhỏ, hơn năm tuổi. Người hâm mộ ghen tị với ba mẹ tôi không ít. Tôi đã nói với anh rồi, ba mẹ tôi giống như quân nhân, có kẻ thù. Khi đó bọn họ đã ký kết hợp đồng không khai chiến. Nhưng động tác riêng tư rất nhiều.
- aiqiBố mẹ tôi không cử động được, họ đã đánh con của bố mẹ tôi.
- aiqiChúng tôi, chị tôi và Tiểu Sâm. Khi đó chị tôi 14 tuổi, tôi 5 tuổi.
- aiqiTôi vui lắm, nhất định phải nhờ chị dẫn tôi đi. Trời sớm tối tỷ tỷ sợ xảy ra chuyện, không cho ta đi, ta len lén chạy ra ngoài...... Kết quả vẫn bị tỷ tỷ biết, đi theo tới. Người của họ đã theo dõi chúng tôi từ lâu khi chúng tôi chuẩn bị quay trở lại, khi chúng tôi ra ngoài. Người mà bố tìm trong bóng tối đang bảo vệ.
- aiqiNhưng không biết chuyện gì xảy ra khi đó một người cũng không có, chúng ta còn nhỏ, hai người cùng nhau chạy.
- aiqiChúng ta tìm được một con đường, chỉ có thể đi một con đường. Tôi đã đẩy em gái tôi ra. Tôi đã bị bắt.
- aiqiBị bắt và ném tôi vào một nơi... giống như tầng hầm, không có chút ánh sáng nào. Một chút ánh sáng cũng không có......
- Thân thể Ngải Kỳ có chút run rẩy, sau lưng ra mồ hôi.
- wangyuanKỳ Nhi, không nói không nói, không nói, chúng ta không nói a,
- Vương Nguyên ôm lấy nàng.
- aiqiVà
- aiqiTôi bị giam năm ngày, và trong năm ngày đầu tiên, họ sẽ phát ra một số âm thanh để dọa tôi. Ba ngày, âm thanh gì cũng có. Sau đó bọn họ tìm đến những người có dung mạo tương tự ba mẹ tôi, bọn họ... lần lượt thay đổi những người khác nhau để tôi nhìn... nhìn bọn họ làm ở đó... lần lượt đến... bọn họ ép tôi nhìn, nhắm mắt lại đánh tôi, nghĩ cách để tôi mở mắt ra.
- aiqiSau đó tinh thần tôi chịu không nổi, cả người hôn mê bất tỉnh, không biết bọn họ nghĩ biện pháp gì, tôi liền hôn mê hơn một giờ, thanh âm, hình ảnh vẫn luôn, giống như là chiếu phim, không có dừng lại.
- aiqiKhi tôi được tìm thấy, mẹ tôi nói khi đó cả người tôi đều không bình thường. Khi đó cả người tôi không yên tĩnh được, tiêm thuốc trấn định cho tôi, tiêm lượng thuốc cao nhất các bác sĩ khác không dám tiêm, mẹ tôi cho tới bây giờ chưa từng sợ hãi như vậy, cuối cùng là chú Âu của tôi quyết định. Tôi hôn mê ba ngày... ba ngày... có người nói tôi sẽ không qua khỏi... để ba mẹ tôi chuẩn bị hậu sự. Chú Âu còn có mẹ nuôi, mẹ chanh hai người trông coi ba ngày, ba ngày một mực nghiên cứu, may mắn tôi vượt qua được.
- aiqiSau khi cố gắng vượt qua, mấy ngày đó tôi không nói chuyện với ai, chỉ ở một chỗ, ngẩn người, sợ hãi.
- aiqiSau đó tiếp nhận trị liệu...... Chậm rãi bình thường......
- aiqiBắt đầu từ lúc đó, tôi không dám ngủ một mình, trừ khi bật đèn, còn phải ôm búp bê, nếu không cả người sẽ run rẩy.
- wangyuanKỳ Nhi......
- aiqiSau đó lúc vừa rồi trong đầu ta đều là những thứ kia, vung không đi, giống như là khắc ở trong đầu ta
- Aichi rơi nước mắt, mồ hôi trên lưng ướt quần áo
- wangyuanKhông, không, không, không, không, không, không, không, không.
- aiqiKhông thể... tôi
- wangyuanKhông sao, không trách ngươi. Không trách anh.
- aiqiVương Nguyên...... Không xứng đáng, ta......
- wangyuanKhông khóc nữa, ngày mai em còn có chuyện không khóc nữa, hả?
- Vương Nguyên hôn lên trán cô
- aiqiTa vượt qua cái kia...... Vương Nguyên......
- aiqiChúng ta......
- wangyuanViệt
- Vương Nguyên như là biết nàng kế tiếp muốn nói gì, ngăn nàng lại.
- wangyuanTôi không quan tâm.
- aiqiTôi quan tâm.
- aiqiVạn nhất ta thật sự...... Không qua được, ngươi thì sao? Anh chị em đã có con rồi, phía sau Tiểu Sâm cũng sẽ có, cho nên em có hay không không quan trọng, còn anh? Nhà anh chỉ có một mình anh...... tôi.
- wangyuanVậy anh muốn làm gì? Chia tay?
- Aichi nhắm mắt lại và gật đầu
- Vương Nguyên nhìn thấy cái này sau cả người đều nổi giận, buông ra nàng đặt ở trên người hắn
- wangyuanMở mắt ra. Nhìn tôi này.
- Ngải Kỳ đỏ mắt nhìn hắn.
- wangyuanKể từ ngày anh hứa, anh đã lên tàu của tôi và không thể xuống được. Chia tay? Đừng có mơ.
- aiqiNhưng
- wangyuanKhông có gì nhưng mà! Kỳ Nhi, ý nghĩ này không tốt, nếu như em còn muốn chia tay, đừng trách anh bây giờ liền lên.
- wangyuanAnh
- wangyuanChuyện đứa nhỏ tôi không hoảng, khoa học kỹ thuật phát triển, tôi hoảng cái gì? Ống nghiệm gì gì đó, không nhất định phải thụ thai tự nhiên.
- aiqiKhông công bằng với anh...
- wangyuanCông bằng, em ở bên cạnh anh thì công bằng. Hứa với em sau này đừng như vậy được không? Chúng ta sẽ không phải là kết thúc của một cuộc chia tay. Hả?
- Ngải Kỳ nhìn Vương Nguyên:
- aiqiKhông, không.
- Vương Nguyên ôm lấy nàng:
- wangyuanĐừng nói chia tay dễ dàng, đó không phải là vấn đề.
- aiqiỪ.
- wangyuanĐược rồi, không còn sớm nữa. Ngủ đi.
- aiqiỪ.
- aiqiCảm ơn.
- wangyuanNói cái gì đây? Không bao giờ phải nói lời cảm ơn.
- aiqiĐược rồi