TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử / Thời gian chỉ thuộc về chúng ta (2)
TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Thay giày nằm trên sofa. Nằm chưa được bao lâu, Vương Tuấn Khải lại dựa vào ý chí của mình bò dậy, đi vào phòng bếp.
  • Khi nào các cậu đến, tôi chuẩn bị đồ ăn khuya cho các cậu.
  • "Đại ca, ngươi nấu có thể ăn sao?"
  • Các ngươi chưa từng ăn qua ta nấu sao? Ta rất chuyên nghiệp!
  • Em làm muộn một chút, chờ anh và Càn Tỳ đến cùng nhau giúp em.
  • Đúng vậy, công việc của tôi đã kết thúc, đang trên đường tới nhà anh.
  • Chuyện ta cơ bản đều chuẩn bị xong, chỉ chờ các ngươi tới, hơn nữa ta cũng không yên tâm các ngươi vào phòng bếp, làm loạn cho ta ta còn muốn thu nâng, phiền toái.
  • "Khải ca, đây chính là ngươi xem thường chúng ta, nói giỡn, chúng ta trù nghệ cũng là rất tốt!"
  • "Được rồi, đừng nghèo nữa, chìa khóa dự phòng để ở chỗ cũ, các ngươi tới đi."
  • Trực tiếp đi vào.
  • Các cậu và Cường ca, Hổ mama đều nói qua sao?
  • Nói rồi, anh Cường vẫn luôn lo lắng cho chúng ta, em đã làm công tác tư tưởng cho anh ấy, không thành vấn đề.
  • Bàn Hổ cũng lo lắng cho chúng ta, hình như đây là lần đầu tiên bên cạnh không ai đi xa nhà.
  • Không lâu sau đó ba thiếu niên áo đen tụ tập trong phòng khách - đúng vậy, nhóm sinh ba tâm linh tương thông mặc cùng một loại quần áo.
  • Lúc ba người gặp mặt cũng là ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, thật đúng là một loại cảm giác rất kỳ diệu, ba người vây quanh cười một hồi, liền bận rộn.
  • Ba người vội vàng dùng xong bữa khuya đã hơn một giờ sáng, Tiểu Khải mở ra hình thức lão đại ca: Các cậu mau lên để ý hành lý, phòng vẫn là hai gian trước kia các cậu tới ở, thu dọn xong cũng nhanh đi tắm rửa ngủ, tám giờ rưỡi sáng mai sẽ dậy, đến lúc đó đừng nổi giận giường chiếu, mau đi đi.
  • Vương Tuấn Khải dặn dò tất cả, xoay người vào phòng bếp bắt đầu công tác khắc phục hậu quả, Vương Nguyên và Dịch Dương Càn Tỳ rất nghe lời anh trai, quen thuộc đi vào phòng mình, thu dọn hành lý của mình.
  • Chờ ba người toàn bộ tắm rửa xong chuẩn bị không nhiều lắm cũng hai giờ rưỡi, Vương Tuấn Khải là người cuối cùng tắm rửa xong, hắn trước khi vào phòng còn ở trong hành lang dặn dò hai đệ đệ.
  • Đi ngủ sớm một chút, đừng nghịch điện thoại, ngày mai tôi gọi hai người rời giường.
  • Ai ngờ chân trước bước vào cửa phòng, Vương Tuấn Khải liền phát hiện trên giường mình có thêm hai người, còn có thể là ai, Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ!
  • Này, hai người các ngươi, không phải chuẩn bị phòng cho các ngươi sao? Chen chúc ở chỗ ta làm gì? Về phòng các ngươi ngủ đi.
  • Vương Tuấn Khải đi tới bên giường vỗ vỗ Vương Nguyên và Dịch Dương Càn Tỉ, Vương Nguyên từ trong chăn lộ ra một đôi mắt, chớp chớp.
  • Tôi hưng phấn, không ngủ được.
  • Càn Tỳ vùi đầu vào trong chăn, thanh âm rầu rĩ đáp: "Ta cũng vậy!
  • Các ngươi, mau Toái Giác!
  • Vương Tuấn Khải nhìn ánh mắt hai người, bất đắc dĩ lắc đầu.
  • Được rồi, thật sự là bại bởi các ngươi, ta muốn đi ngủ mở ra, hai ngươi đem chăn của mình lấy ra, còn chiếm lấy chăn của ta làm gì.
  • Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ nghe vậy lập tức buông chăn của Vương Tuấn Khải ra, chờ đến khi Tiểu Khải cuộn chăn của mình lên người, hai người lại nằm xuống, giống như chỉ cần chậm một chút sẽ bị Vương Tuấn Khải đuổi về phòng mình.
  • Sau khi nằm xuống không bao lâu, ba người trước đó còn rất hưng phấn đều tiến vào mộng đẹp ngọt ngào.
  • Một ngày làm việc bận rộn, thật ra Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỳ cũng hơi mệt mỏi, thật không dễ dàng gì có cơ hội ba người có thể chen chúc ngủ chung một chỗ như trước, bọn họ làm sao có thể bỏ qua cơ hội này, đương nhiên phải "mặt dày" cọ lên giường Vương Tuấn Khải rồi.
14
Thời gian chỉ thuộc về chúng ta (2)