TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Lớn tuổi, cũng nên có tiến bộ, huống chi cái này cùng lần trước không giống nhau rất lớn, khi đó hắn xác định tình yêu từng tồn tại, mà lần này, cho dù có ôn nhu trong nháy mắt đó cũng là hắn nhất thời tự làm đa tình, bọn họ chẳng qua là trở lại quỹ đạo vốn nên vận hành, tiếp tục cuộc sống bình thường. Muốn nói có cái gì thay đổi, đó cũng là chính mình kiếm được một lần nữa truy đuổi mộng tưởng khả năng, hắn có cái gì không biết đủ, hắn quả thực chịu chi hổ thẹn.
  • Nhưng tất cả, đều bị đánh tan một cách nhẹ nhàng trong sự hoang đường tối qua.
  • Tuy rằng ý thức mông lung, nhưng chật vật cùng không chịu nổi của mình đều rõ mồn một trước mắt, lời Vương Tuấn Khải nói, vấn đề hỏi hắn cũng toàn bộ đều nghe thấy, đôi câu vài lời kia sau khi ý thức của hắn hồi phục thậm chí trở nên càng ngày càng rõ ràng.
  • Vương Nguyên bỗng nhiên phát hiện hắn kỳ thật cũng không hiểu Vương Tuấn Khải như mình tưởng tượng.
  • Tựa như hắn giờ phút này nghĩ không ra Vương Tuấn Khải tại sao lại xuất hiện ở chỗ này theo lý mà nói, hắn tại giữa trưa nên đã rời khỏi cửa sông, lúc này hơn phân nửa sẽ từ công ty lái xe trở lại hắn thường trú tòa biệt thự kia, trải qua cùng chính mình không chút liên quan sinh hoạt một - mà không phải ngay cả mục tiêu cũng không biết, liền "Thân không xu dính túi" trên chiếc xe buýt xa lạ này, ngồi ở bên cạnh hắn.
  • Đêm đó là một lời tạm biệt, phải không?
  • Tại sao hắn lại làm vậy. Sao anh ta lại hỏi vậy. Hắn vốn cho rằng Kim Lượng tới tìm hắn, Vương Tuấn Khải là biết chuyện, nhưng hình như cũng không phải như vậy.
  • Ngày hôm qua hắn chật vật như vậy, mất mặt như vậy, sợ hãi như vậy, Vương Tuấn Khải lại ôn nhu.
  • Vương Nguyên nhịn không được suy nghĩ một khả năng, nhưng mà ý niệm trong đầu vừa mới bốc lên, lại bị hắn lòng còn sợ hãi bóp tắt. Có lẽ đừng nghĩ tốt hơn.
  • "Lúc trước quên nói với cậu..." Vương Tuấn Khải ho nhẹ một tiếng, "Cậu đừng gửi tiền cho Lưu Thân nữa."
  • Vương Nguyên quay lại nhìn hắn, ngón tay cuộn tròn, "Thụt vào trong ống tay áo dệt kim,"Chỉ là trả lại cho ngươi."
  • Tuy rằng ước định ban đầu vào truyền thông EK là hắn thay Vương Tuấn Khải kiếm tiền, nhưng hợp đồng của hắn là tỉ lệ chia sẻ giống như những người mới ký hợp đồng khác trong công ty, mấy ngày nay tự nhiên mỗi công việc đều có thu nhập.
  • Chi phí trị liệu cao ngất ngưởng của Thẩm Tâm Ngữ là một khối tâm bệnh của Vương Nguyên, lúc trước hắn đã thử gửi tiền vào tài khoản của Vương Tuấn Khải, kết quả khiến đối phương giận tím mặt, cũng chỉ có thể tạm thời tiết kiệm trước. Lần này lúc rời khỏi nhà trọ, hắn để lại giấy nợ, tuy rằng tạm thời không có cách nào một lần trả hết tất cả, nhưng ít nhất có thể mặt dày phân kỳ. Từng có kinh nghiệm trước đó, hắn suy nghĩ thật lâu, cuối cùng không trực tiếp đem tiền gửi cho Vương Tuấn Khải, mà là liên hệ trợ lý Lưu hỗ trợ.
  • Bất quá thoạt nhìn điều này cũng không ít chọc giận Vương Tuấn Khải.
  • Vương Tuấn Khải đè nén tức giận, lộ ra một cái đùa cợt biểu tình, "Ngươi cảm thấy ngươi như thế nào mới có thể trả được rõ ràng?"
  • Vương Nguyên mím môi, nhất thời có chút khó xử:
  • "--- Cho nên ta có liên hệ qua bệnh viện, hy vọng có thể để cho Trầm Tâm Ngữ trước chuyển viện..."
  • Chuyển viện? Vương Tuấn Khải lạnh lùng nói, "Cậu đâu chỉ liên lạc với bệnh viện, cậu còn liên lạc với Thương Duyệt, hỏi chuyện hủy hợp đồng, có phải không?"
  • Vương Nguyên giật mình, ánh mắt ảm đạm: "Đúng. Cô ấy nói phải đợi quay phim xong mới có thể nói chuyện.
  • ; Đó là điều anh muốn tránh xa tôi sao? Vương Tuấn Khải cố gắng bọn họ không phải lúc trước Tường không hề có quan hệ Tề Đế.
  • Ngươi vì...... Vương Nguyên do dự một chút, cái gì ở chỗ này? Là muốn đi nơi nào?
  • Vương Tuấn Khải liếc hắn một cái.
  • Ngươi đi đâu ta sẽ đi đó.
  • Vương Nguyên không nói nữa.
  • Thoải mái vừa rồi giống như đột nhiên bị không khí trong xe đè ép pha loãng, không khí lập tức lại lạnh xuống, biến trở về bộ dáng nên có giữa bọn họ.
  • Trước ngày hôm qua, Vương Nguyên kỳ thật đều nghĩ rất tốt. Kỳ thật hắn cũng không cần tốn quá nhiều thời gian để cho mình tiếp nhận sự thật cùng Vương Tuấn Khải tách ra, bởi vì rất nhiều năm trước hắn cũng đã thuyết phục chính mình một lần kia hắn thật sự cho rằng thiếu chút nữa phải chết, ban đêm cho dù ngủ, trái tim cũng sẽ không hề báo trước đau, có rất nhiều lần gần như không thở nổi bọn họ không phải lúc trước kia Tường không hề có quan hệ.
  • Ngươi vì...... Vương Nguyên do dự một chút, cái gì ở chỗ này? Là muốn đi nơi nào?
  • Vương Tuấn Khải liếc hắn một cái.
  • Ngươi đi đâu ta sẽ đi đó.
  • ---------------------------------------------------------------------------
14
Tháp Babel 129