TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Chỉ cần người này tồn tại trong lòng hắn một ngày, sẽ không còn ai có thể lọt vào mắt hắn.
  • Cho nên Vương Tuấn Khải đã trở lại, rõ ràng muốn vạch rõ giới hạn với quá khứ như vậy, hắn vẫn ôm chút ấm áp còn sót lại trong lòng trở về, mặc dù chút ấm áp này đã xa xa không đủ để sưởi ấm trái tim hắn, thậm chí trở thành lưỡi dao sắc bén tàn khốc hơn. Nhưng sau đó, thật sự có một đoạn thời gian như vậy, hắn cho rằng, hết thảy có thể làm lại từ đầu.
  • Nguyên lai cũng không phải a, nguyên lai mình là lừa không được chính mình. Hắn không chỉ không lừa được chính mình, cũng không lừa được Vương Nguyên.
  • Gai gỗ trên cánh cửa đâm vào da mu bàn tay, Vương Tuấn Khải cau mày nhảy ra. Một ngày không ăn, đói.
  • Anh đứng dậy bước nhanh đến trước tủ lạnh, mở cửa ra. Một mảnh hàn khí bên trong, hắn nhìn thấy ngày hôm qua rạng sáng bị hắn liền với tổn hại hộp cùng nhau nhặt lên bỏ vào tủ lạnh bánh ngọt, giờ phút này đã bị cắt thành khối, hảo hảo cất vào giữ tươi trong hộp. Còn có thể là ai làm đây.
  • Hình dạng bánh ngọt sụp đổ, mất đi hình dạng ban đầu, chữ viết bằng tương chocolate bị đè ở tầng dưới cùng, dính liền với bơ.
  • Vương Tuấn Khải không phải là người thích ăn đồ ngọt, lúc này lại từng ngụm từng ngụm đưa bơ vào miệng. Vương Nguyên hẳn là phi thường hiểu rõ sở thích của hắn, chọn bơ cũng không có quá mức ngọt ngấy, bên dưới phôi bánh ngọt nướng đến xốp, người chế tác bỏ ra rất nhiều công phu.
  • Cái nĩa cạo được chữ Thị Phúc của chocolate, Vương Tuấn Khải dừng một chút, ngừng động tác nhai.
  • Bơ dán đầy miệng, làm hắn đột nhiên có chút khó thở. Một lát sau, anh chậm rãi lấy ra một tấm thẻ từ trong túi áo khoác.
  • Tấm thiệp kia còn mang theo mùi sâm banh hoa hồng, là trước khi tan ca anh lại lấy từ trong ngăn kéo văn phòng ra.
  • Ngón trỏ vuốt ve kiểu chữ thanh tuấn phiêu dật, yết hầu Vương Tuấn Khải giật giật, lấy ví tiền ra bỏ nó vào trong hai lớp. Lúc định khép lại, tầm mắt anh lại bị một tấm ảnh đã để rất lâu hấp dẫn.
  • Bối cảnh ảnh chụp là một cửa hàng đồ Nhật, anh mặc áo khoác mùa đông, mặt không chút thay đổi, bên cạnh là một con gấu lớn dáng điệu thơ ngây khả ái, đầu thân mật dựa sát vào anh, một cái "tay gấu" còn khoác lên vai anh.
  • Vương Tuấn Khải nhịn không được đưa tay sờ sờ con gấu lớn trong ảnh.
  • Đầu, một lát sau mới đột nhiên phục hồi tinh thần, đáy mắt bịt kín một mảnh bóng ma, nhanh chóng khép ví tiền lại.
  • Anh nhớ hôm đó là đêm Giáng sinh. Anh nghỉ về nước, vừa mới quyết định tiếp nhận nghiệp vụ giải trí của EK, hẹn Hà Giai Vi ăn cơm tối nói chuyện. Bởi vì trở về quê hương, cô gái tò mò hỏi đến chuyện thời niên thiếu.
  • Thời niên thiếu của hắn ngũ quang thập sắc đặc sắc lộ ra, nhưng bất kỳ một đoạn nào cũng không thể lấy Vương Nguyên xuống.
  • Nhớ tới người này, hồi ức tốt cùng hồi ức xấu mỗi người chiếm một nửa, hắn giống như một người điên, lúc thì cười lúc thì nhíu mày, sau đó ngay tại cửa hàng nguyên liệu Nhật Bản nhìn thấy con gấu lớn ngốc nghếch này. Hà Giai Vi lập tức bị hấp dẫn, lôi kéo anh đi chụp ảnh chung, cũng chỉ trong nháy mắt, anh giống như bị thứ gì đó gõ một cái Thiên Linh Cái, thế nhưng cảm thấy con gấu lớn căn bản không nhìn thấy con mắt này đang lảng tránh ánh mắt của anh. Hắn nhìn kỹ hai mắt, con gấu này lại giống như chột dạ nâng mũ trùm đầu nặng nề, động tác thật nhỏ kia cũng quen thuộc chết tiệt.
  • Vương Tuấn Khải ngẩn ra, cho rằng mình là ma giật mình, nhìn cái gì cũng sẽ nhớ tới người kia.
  • ---------------------------------------------------------------------------
14
Tôi và tháp Babel.