TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Vương Nguyên nhớ lại tấm ảnh chụp chung trong ví tiền của Vương Tuấn Khải, cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn thật sự nhận ra mình sao? Áo búp bê và mũ trùm đầu của con gấu lớn kia che kín cả người, làm sao có thể bị nhận ra chứ? Có lẽ đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hoặc có lẽ chỉ là để kỷ niệm bữa tối với một cô gái nào đó vào đêm Giáng sinh. Làm sao cũng có thể, "lưu luyến tiền nhiệm" cũng chỉ là một khả năng bé nhỏ không đáng kể trong đó.
  • Hệ cũng có thể chữa trị như lúc ban đầu, cho rằng giấy trắng nhào thành đoàn lại mở ra vẫn bằng phẳng mới tinh như cũ, không để lại dấu vết.
  • Dựa vào cái gì, quá nghèo tâm không phải sao, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn làm sao còn có thể vọng tưởng đối phương sẽ bất kể hiềm khích lúc trước, sẽ lặng lẽ san bằng vết thương, uống xong đau khổ trở lại bên cạnh hắn.
  • Không đâu, những thứ này chỉ là tình nguyện của mình mà thôi.
  • Rõ ràng lúc trước ở cái phòng trọ chật chội kia dây dưa với Vương Tuấn Khải, hắn cũng đã hiểu được, đi đến một bước này, chuyện cũ không thể đuổi theo.
  • Hết lần này tới lần khác lại quên.
  • Vương Nguyên nhớ lại tấm ảnh chụp chung trong ví tiền của Vương Tuấn Khải, cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn thật sự nhận ra mình sao? Áo búp bê và mũ trùm đầu của con gấu lớn kia che kín cả người, làm sao có thể bị nhận ra chứ? Có lẽ đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hoặc có lẽ chỉ là để kỷ niệm bữa tối với một cô gái nào đó vào đêm Giáng sinh. Làm sao cũng có thể, lưu luyến người tiền nhiệm "cũng chỉ là một khả năng bé nhỏ không đáng kể trong đó.
  • Ngơ ngơ ngác ngác theo người chảy ra khỏi trạm, đứng ở ngã tư đường xe tới xe lui, Vương Nguyên vừa ngẩng đầu, mới phát hiện mình dĩ nhiên đến bệnh viện.
  • Kiến trúc kiểu châu Âu tọa lạc trước mắt, rõ ràng là nơi cứu người, nơi này trang hoàng không khỏi quá mức tráng lệ, giống như bên trong không phải bệnh nhân, đều là tiền mặt di động.
  • Tiền tài xây đắp bố thí, luôn làm cho người ta khó có thể cự tuyệt như vậy.
  • Cũng thật trùng hợp, bệnh viện này chính là phòng Thẩm Tâm Ngữ đang nằm.
  • Cái kia đã từng hại hắn mọi cách thống khổ người, bây giờ không thể nói chuyện, không thể động, mặc dù đao cắm ở ngực cũng không thể làm ra bất kỳ phản ứng gì. Nhưng trong lúc bất chợt, Vương Nguyên lại cảm thấy ngàn vạn cảm xúc tìm được một lối ra, tất cả lệ khí đều áp súc đến khởi điểm vật đổi sao dời này.
  • Hắn muốn phát tiết, muốn hận, liều lĩnh trả thù.
  • Trả thù mới là thống khoái, người đã phá hủy tuổi thanh xuân của hắn, phá hủy tình yêu của hắn, lại làm cho hắn giờ phút này lại một lần nữa đắm chìm trong thống khổ, dựa vào cái gì công khai nằm ở đó?
  • Trong đó, dùng hắn ở chỗ Vương Tuấn Khải vứt bỏ tự tôn mới đổi lấy tiền, nàng có tư cách gì.
  • Vương Nguyên siết chặt dây ruy băng tinh xảo trên hộp bánh ngọt, ở trên ngón tay siết ra từng dấu vết.
  • Từ nhỏ đến lớn, hắn thường xuyên được khen là thiện lương, ngay cả chính mình cũng sẽ cho là như vậy.
  • Hắn quang minh lỗi lạc, thẳng thắn vô tư, lại không biết thiện lương cũng sẽ giết người.
  • Hắn chưa từng nghĩ tới, có một ngày hắn từng tin tưởng vững chắc không nghi ngờ thiện lương"sẽ ở một cô gái nhìn như nhu nhược nơi này biến thành một thanh lợi kiếm có thể xoay chuyển, quay đầu đâm về phía hắn cùng người hắn yêu nhất, muốn bảo vệ nhất.
  • Hắn tự tin quá mức, thế cho nên khi không thể vãn hồi mới biết sau phát giác rõ ràng hắn là ngăn không được, không chỉ ngăn không được, còn tam bại câu thương.
  • Vương Nguyên ở trạm y tá đăng ký xong tin tức, vẻ mặt âm u đẩy cửa phòng bệnh ra, vừa vặn đụng phải hộ lý đang cho bệnh trên giường.
  • Người xoay người lau lưng.
  • ---------------------------------------------------------------------------
14
Tôi và tháp Babel 97