TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Trầm mặc vài giây, Vương Nguyên "Ừ" một tiếng.
  • Anh nhận lấy điện thoại di động và tai nghe đối phương đưa tới.
  • Mở đầu là một trận ồn ào điện lưu âm, một lát sau, mới truyền đến một giọng nam nhân.
  • Thanh âm kia cũng không thế nào dễ nghe, ngữ khí cũng làm người ta chán ghét, Vương Nguyên vốn nên đối với thanh âm này không có ấn tượng, nhưng lại tại hắn nói xong một câu sau, lập tức nhận ra đó là ai. Là Kim Lượng.
  • Là Hà Giai Vi từng nói, gần đây cùng Vương Tuấn Khải ra vào. Nơi thanh sắc, Kim Lượng.
  • Người nọ ở trong ghi âm, dùng hắn trước sau như một giọng điệu đầy dầu mỡ nói: "Tiểu Vương tổng, ta cho ngươi tiến vào cái hạng mục này, ngươi đem trước đó cái kia tiểu tình nhân cho ta mượn chơi đùa, cái này không quá đáng đi?"
  • Sau vài giây trống rỗng, thanh âm không chút để ý của Vương Tuấn Khải vang lên, vẫn trầm thấp êm tai như cũ, mang theo ba phần hoàn khố: "Anh Kim, anh nói là người nào vậy?
  • Kim Lượng bỉ ổi cười rộ lên, "Nhìn không ra cậu cũng rất biết chơi a. Bất quá cái khác tôi cũng không biết, chính là người muốn lên hạng mục này a, trên bàn rượu đã gặp qua, gọi là Vương Nguyên cái gì?
  • Trong ghi âm lại chỉ còn lại có người hít thở không thông dòng điện âm, một lát sau, Kim Lượng thanh âm lần nữa vang lên: "Làm sao vậy, Tiểu Vương tổng không nỡ sao?
  • Có thể có cái gì đặc biệt? Lần này Vương Tuấn Khải rất nhanh nói tiếp, trong giọng nói mang theo nụ cười, "Chơi đùa thôi. Hắn cũng không có ý nghĩa gì, chỉ bất quá......
  • Chỉ bất quá cái gì?
  • Không dối gạt ngươi, hắn trước kia từng chọc giận ta, có chút ân oán cá nhân, báo thù nhỏ mà thôi. Bằng không ai sẽ cùng hắn chơi đùa.
  • Ồ? Lá gan của hắn thật lớn......
  • .......
  • Đoạn ghi âm đến đây thì dừng lại.
  • Thanh tiến độ đi tới một giây cuối cùng, Vương Nguyên trấn định nhìn màn hình điện thoại di động của Lư Bồi Lâm, ngón tay nhẹ nhàng trượt, không nói một lời ấn "Xóa bỏ", sau đó đưa tay tháo tai nghe xuống.
  • Kỷ lục dơ bẩn thoáng chốc biến mất sạch sẽ.
  • Bánh ngọt bên cạnh bàn lẳng lặng nhìn hắn. Chỉ nửa giờ trước, anh ta đã viết những dòng chữ ngoằn ngoèo trên đó bằng nước sốt sô cô la ngọt ngào để chúc mừng sinh nhật của người mà anh ta thích.
  • Hắn cởi bỏ toàn bộ khôi giáp, quyết định một lần nữa ôm, người hắn thích.
  • Ánh mặt trời buổi chiều ấm áp từ ngoài cửa sổ quán cà phê chiếu vào, bóng râm mấy cây xanh dừng ở khóe mắt đuôi lông mày của anh.
  • Vương Nguyên cúi đầu, ngón tay nắm thành quyền, cột sống mạnh mẽ chống đỡ, cứng ngắc thành một đường thẳng tắp, sau đó lại chậm rãi, chậm rãi sụp đổ xuống.
  • Hắn đưa tay ấn ấn ngực trái của mình, có thứ gì đó đang kéo nó.
  • Đau lắm.
  • ---------------------------------------------------------------------------
  • Lúc mười bảy tuổi, có một lần trường học cúp điện, tự học buổi tối sớm.
  • Rừng cây nhỏ phía sau căn tin là căn cứ bí mật chỉ có hai người biết, buổi tối hôm đó, nhiệt tình cùng tình yêu của tuổi trẻ đều bắt đầu khởi động ở giữa, ánh trăng trong xanh là một ngọn đèn trên đỉnh đầu, chiếu sáng tâm sự riêng tư của thiếu niên.
  • ---------------------------------------------------------------------------
14
Tôi và tháp Babel 94