TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Đĩa CD kia chỉ thu được hai ca khúc, ca khúc chủ đề kia, sau khi chia tay với Vương Tuấn Khải cậu đã nghe đi nghe lại vô số lần, chỉ cần hơi có thời khắc an tĩnh lại, âm thanh hỗn loạn mà gào thét của ca sĩ chính sẽ quanh quẩn trong đầu cậu.
  • Bây giờ, một lần nữa, giai điệu này lại phát ra một cách không đúng lúc, như một bàn tay nắm giữ thực thể, kéo anh ta trở lại năm đó.
  • Đó là một ngày thứ sáu không quá bình thường, hắn và Vương Tuấn Khải chưa trở thành người yêu lần đầu tiên trốn khỏi tiết học buổi chiều, hưng phấn ngồi xe buýt đi liên hoan âm nhạc ở công viên ngoại ô.
  • Mùa hè thời niên thiếu hình như luôn rất náo nhiệt, trên bãi cỏ khắp nơi đều là đám người chen chúc, trên quầy hàng bán hàng thủ công mỹ nghệ cùng kem, mùi thơm ngọt ngào ở chóp mũi hóa thành một cái hắt xì không đến nơi đến chốn. Tiếng reo hò vang vọng khắp bầu trời cùng với tiếng nhạc, ban nhạc mà họ yêu thích đứng trên sân khấu hát, ánh sáng rực rỡ sáng lên phía sau như thể pháo hoa đang bốc lên từ một ngày hè dài.
  • Cùng nhau, họ nâng cao bàn tay của họ với sự phấn khích, thiếu niên lởm chởm
  • Trên cổ tay đeo vòng tay giống nhau như đúc, do dây thừng màu sắc rực rỡ chồng lên nhau xâu thành một là hàng thủ công vừa mới mua ở quán nhỏ.
  • Ca sĩ chính sắp hát đến một câu cuối cùng thời điểm, vị kia ở sau đầu buộc một bím tóc nhỏ tay ghi ta vừa vặn hướng bọn họ phương hướng nhìn lại, một giây sau, Vương Nguyên nhìn thấy đứng ở hai người bọn họ phía trước hai cái xinh đẹp nữ hài đột nhiên nghiêng đầu tiếp cái ngắn ngủi hôn.
  • Ngay giờ khắc này, Vương Tuấn Khải một tay ôm cổ hắn, ngẩng cằm lên đường cong đẹp mắt, lớn tiếng hợp lại tiết tấu tiếng trống, hát ra một câu ca từ cuối cùng.
  • "Demolish the wall!"
  • Demolish the wal!
  • Vương Nguyên quay đầu liếc mắt nhìn nam hài bên cạnh một cái, trong mắt thiếu niên dấy lên hào quang nhiệt liệt, hắn há miệng hò hét, răng nanh nhọn nhọn lộ ra, giờ phút này thanh xuân còn trẻ, giống như có được lực lượng không gì không làm được.
  • Anh nhớ họ đã hào hứng xếp hàng như thế nào để mua album ký tặng của ban nhạc, trong đó có mười bản là phiên bản giới hạn độc quyền của ban nhạc, thu thập hai bài hát chưa từng phát hành, đơn giản.
  • Mà nói, cần cướp. Vương Tuấn Khải cứ như vậy kéo tay Vương Nguyên chạy băng băng trên bãi cỏ xanh biếc, không sợ hãi xông qua đám người, đoạt được một tấm trân quý.
  • Đáng tiếc chính là, sau đó ban nhạc vốn đã rất nhỏ này vẫn không có lửa, không thể hát đến phố lớn ngõ nhỏ. Từ sau khi ca sĩ chính rời khỏi, lựa chọn đi làm ăn nhỏ của mình, nó liền hết sức thế tục hết sức bình thường ảm đạm giải tán.
  • Hồi ức thanh xuân phảng phất phải lưu lại một đường tiếc nuối mới khiến người ta nhớ rõ, tựa như sau này không còn tiếng ve kêu nhiệt liệt như vậy nữa, khói lửa ban ngày nóng bỏng như vậy.
  • Cái kia chỉ có một tấm CD, cuối cùng lưu lại Vương Nguyên nơi này.
  • Hắn thật không ngờ, cách nhiều năm, cho đến khi bọn họ chia tay, Vương Tuấn Khải vẫn như cũ đối với ban nhạc này nhớ mãi không quên, thậm chí quay đầu lại muốn tìm được đĩa CD số lượng có hạn này.
  • Cả thế giới chỉ có 10 tấm, hắn biết rõ có bao nhiêu khó khăn. Tại sao?
  • Tại sao phải cố chấp tìm kiếm chứ?
  • Tại sao hắn lại tình đến nước này chứ.
  • Vương Nguyên nhắm mắt lại, giống như còn có thể nhìn thấy Vương Tuấn Khải ở bên cạnh hắn hô lớn "Demolish the Wall" dáng vẻ,
  • Linh hồn khiến người ta không thể dời mắt như vậy, hắn chỉ trải qua trên người người này.
  • ---------------------------------------------------------------------------
14
Tôi và tháp Babel 91