TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Gặp lại Hà Giai Vi, Vương Nguyên khó tránh khỏi phải nhớ tới cuộc điện thoại lúc trước bị Vương Tuấn Khải quấy rối loạn thất bát tao, hiện tại nhớ lại hắn đều cảm thấy trên mặt nóng lên. Nhưng mà đối phương nhìn qua cũng không thèm để ý chuyện ngày đó, hẳn là không nghe ra ngữ điệu kỳ quái gì.
  • Đúng rồi. "Trước khi vào phòng, Hà Giai Vi đột nhiên gọi Vương Nguyên lại," Kỳ thật hôm nay tới đây, còn có một việc muốn nhờ anh.
  • Vương Nguyên có chút kinh ngạc: "Chuyện gì?
  • Hà Giai Vi cúi đầu, lấy từ trong túi xách ra một đĩa CD mỏng: "Cái này." Cô dừng một chút, "Ngày mai không phải sinh nhật của Karry sao? Không may em có công việc phải bay đến Tây Ban Nha - em không thích tặng quà trước, cũng không thích bổ sung sau, đúng lúc hôm nay gặp anh, nhờ anh giúp em một việc, đến lúc đó chuyển quà cho anh ấy. Ngày mai anh có thể gặp anh ấy chứ?"
  • Giọng nói của cô đột nhiên mờ ảo, Vương Nguyên nhìn bìa CD trước mắt, giống như hoảng hốt, một lúc lâu cũng không nói ra một chữ.
  • À,"thấy anh nhìn chằm chằm đồ trong tay mình, Hà Giai Vi liền giải thích,"Đó là một ban nhạc nhỏ, thật ra em cũng chưa từng nghe nói qua. Anh cảm thấy hứng thú sao? Lúc trước khi học ở Anh Vương Tuấn Khải vẫn luôn tìm cái này, hình như là một cái đĩa giới hạn thời gian đầu của bọn họ, đặc biệt khó tìm. Không nghĩ tới tháng trước em đi Nhật Bản quay quảng cáo, trong lúc vô tình tìm được rồi! Vừa lúc em còn đang rầu rĩ không biết nên tặng quà sinh nhật gì cho tốt đây.
  • Vương Nguyên khó khăn nuốt một cái yết hầu, ánh mắt từ CD chuyển dời đến trên mặt cô gái, "Lúc anh ấy đi học, vẫn luôn tìm cái này sao?"
  • Hà Giai Vi nói, "Tìm khắp nơi, còn bay đến quốc gia khác tìm, quả thực giống như điên rồi, ta lúc trước cũng không biết hắn còn có như vậy điên cuồng một mặt đâu, giống cái truy tinh tộc, ha ha, thật sự là điên đảo người nghĩ..."
  • Vương Nguyên định vài giây, mới đưa tay nhận lấy đĩa phim, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái: "Yên tâm, tôi sẽ chuyển giao cho cậu.
  • Bọn họ tới sớm, đợi vài phút sau những người khác mới lục tục tiến vào, trong phòng rất nhanh liền náo nhiệt hẳn lên. Lư Bồi Lâm tới thời điểm có chút muộn, hắn đội đỉnh mũ lưỡi trai, nhìn qua trạng thái tinh thần đã so với thời gian trước tốt hơn rất nhiều. Vương Nguyên tả hữu đều đã có người, hắn chỉ có thể ngồi đến một bên khác, nhưng ánh mắt lại liên tiếp ném tới, giống như có lời gì muốn nói.
  • Nhưng Vương Nguyên giờ phút này lại không có tâm tình để ý tới.
  • Thức ăn đều được mang lên bàn, rượu cũng mở từng chai, bọt khí thật nhỏ bốc lên trong ly thủy tinh.
  • Vương Nguyên bị biên kịch lão sư kính một ly rượu, hắn ngửa đầu uống, vẫn bị đối phương phát hiện mình không yên lòng, vì thế chỉ có thể cuống quít xin lỗi, đối phương đương nhiên cũng không thèm để ý. Anh cau mày ngồi xuống, không thể khống chế tâm tư của mình bị CD Hà Giai Vi đưa cho anh dẫn dắt và khống chế, giống như nó nóng lên, sẽ làm hỏng da anh.
  • Bìa đĩa cực kỳ hiếm hoi này không có gì đặc biệt, một bãi cỏ xanh và bầu trời xanh không mây, đó là những bức ảnh mà tay guitar của ban nhạc tiện tay chụp trong khi đi du lịch ba lô.
  • Chiếc đĩa này, Vương Nguyên đã từng thấy qua.
  • - Không, thay vì nói là đã gặp, hắn cũng có một
  • Trương Nhất Mô giống nhau, đến nay vẫn cất giữ trong ngăn kéo của anh.
  • ---------------------------------------------------------------------------
14
Tôi và tháp Babel 90