TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Vương Tuấn Khải nhíu chặt lông mày. Cái này thông cáo là hắn tự tay đưa cho Vương Nguyên, hiện tại nói khó chịu không khỏi quá buồn cười. Anh xoa xoa mi tâm: "Có cái gì ăn? Anh đói bụng. Em ăn chưa?
  • Động tác Vương Nguyên dừng lại, Vương Tuấn Khải lập tức ý thức được mình biết rõ còn cố hỏi. Hẹn hò làm sao có thể không ăn cơm, hơn nữa hiện tại đều là giờ ngủ.
  • Quên đi. Anh đứng lên, xách áo khoác tây trang bên cạnh sô pha lên, đi ra ngoài, "Anh đi trước, em nghỉ ngơi sớm một chút đi.
  • Ngươi muốn ăn gì? "Vương Nguyên đột nhiên mở miệng hỏi, ánh mắt gắt gao nhìn hắn.
  • Vương Tuấn Khải nhìn lại đôi mắt tràn ngập mệt mỏi của hắn:
  • Vài giây sau dời tầm mắt, "Quên đi, không cần. Hắn vội vàng bước ra cửa một bước, cổ tay lại đột nhiên bị người bắt được, mấy ngón tay kia xúc cảm lạnh lẽo, nắm chặt hắn không buông. Hắn hơi kinh ngạc vặn cổ qua, nhìn thấy khuôn mặt cố chấp của Vương Nguyên.
  • Làn da vốn đã trắng nõn dưới ánh đèn lộ ra quá mức trắng bệch, nam hài gầy gò giơ cằm, bóng ma do giá áo bên cạnh ném xuống từ lông mày tuấn tú của hắn một đường lưu loát trút xuống cằm. Không biết có phải là ảo giác hay không, Vương Tuấn Khải thậm chí cảm thấy bả vai Vương Nguyên đang hơi run rẩy.
  • Ngươi muốn ăn cái gì? "Vương Nguyên cố chấp mở miệng lần nữa, vẫn nói như cũ. Bàn tay nắm chặt Vương Tuấn Khải nổi lên gân xanh.
  • Anh nhìn người đàn ông này không chớp mắt, nỗi sợ hãi không thể nói rõ trong lòng giống như gợn sóng an tĩnh mà bình thản khuếch tán.
  • Đừng làm tôi thất vọng, được chứ? Đừng làm tôi thất vọng, Vương Tuấn Khải.
  • Hắn ở trong lòng mặc niệm.
  • Qua vài giây, cũng có thể là vài phút dài đằng đẵng, Vương Tuấn Khải rốt cục nhếch lên một bên khóe miệng, lộ ra một cái thờ ơ.
  • Mỉm cười: "Ăn cái gì cũng được.
  • Vương Nguyên thở phào nhẹ nhõm, một giây sau người nọ liền cúi đầu, áp sát vành tai của hắn, trầm thấp nói: "Dù sao ta có cái khác món chính."
  • Nhiệt khí trong lời nói đều phun lên mặt hắn, ý tứ rất rõ ràng.
  • Trước kia Vương Tuấn Khải nói lời lỗ mãng như vậy, Vương Nguyên tuy rằng sẽ không kháng cự rõ ràng, nhưng dù sao cũng lộ ra một tia biểu tình mất hứng, nhưng lúc này đây, hắn chỉ là tốt tính cười cười, vén tay áo lên xoay người muốn vào phòng bếp.
  • Nhưng mà một giây sau, dường như thân phận đảo ngược, đến phiên hắn bị Vương Tuấn Khải nắm chặt tay.
  • Sắc mặt Vương Tuấn Khải âm trầm nhìn chằm chằm mu bàn tay bị băng gạc quấn lung tung của hắn, "Chương trình giải trí trước mà thôi, cậu cũng có thể biến thành như vậy?
  • Hắn không đề cập tới, Vương Nguyên thiếu chút nữa đều muốn quên chuyện này, sau biết sau phát giác nhìn tay của mình, "Không có gì đáng ngại, đã không đau...... A, ngươi muốn ăn mì nhỏ sao?
  • ... "Vương Tuấn Khải hung tợn nhìn hắn vài giây," Đừng nấu cơm.
  • Hả? Ngươi không phải nói đói......
  • Đúng vậy." Vương Tuấn Khải không dùng khí lực gì liền đem hắn ấn ở trên tường, một tay ngang ngược bá đạo cố định bả vai thon gầy của hắn, tay kia lại ôn nhu ôm mu bàn tay bị thương của hắn, tràn ngập tính áp bách nghiêng người xuống, "Cho nên. Ta muốn ăn món chính của ta trước.
  • Vương Nguyên liền thuận theo nhắm hai mắt lại, trên tay đã không còn đau nữa, trong lòng lại có chỗ nào đó cùn phát đau. Hắn cảm nhận được cặp quen thuộc kia đang phiến tình mà thong thả du chuyển qua gò má của hắn, lại ẩm ướt ở trên mí mắt nặng nề của hắn.
  • ---------------------------------------------------------------------------
14
Tôi và tháp Babel 85