TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Vương Nguyên cảm thấy khó hiểu: "Cái nào?
  • Còn ai nữa? "Vương Tuấn Khải nói," Thông Thiên.
  • Thông Thiên? Vương Nguyên nhịn không được cất cao âm lượng, "Nhưng không......
  • <<Thông Thiên>>chính là hạng mục lúc trước Vương Tuấn Khải cực lực đẩy mạnh, Thịnh Văn, nhưng từ ngày đó ở trên bàn rượu cùng Kim Lượng tan rã trong không vui, Vương Nguyên cho rằng hạng mục này đã thất bại, như thế nào hôm nay hắn lại đột nhiên nhắc tới.
  • Sao? Cậu không muốn diễn? "Vương Tuấn Khải ngắt lời cậu. Không...... Vương Nguyên lắc đầu. Đó là kịch bản và nhân vật mà anh ấy rất thích và anh ấy chắc chắn không muốn bỏ lỡ. Nhưng lúc trước cùng Kim Lượng ầm ĩ đến cứng ngắc như vậy, hắn hồi tưởng lại người này đến nay vẫn buồn nôn giống nhau, Kim Lượng thấy bọn họ nhất định cũng phi thường khó chịu, Thịnh Văn làm sao có thể nguyện ý cùng truyền thông EK chia chén canh này?
  • Chẳng lẽ Vương Tuấn Khải chủ động chỉ thị cho Kim Lượng rồi sao? Dùng điều kiện cùng lợi thế như thế nào mới làm cho đối phương nhả ra?
  • Trong đầu Vương Nguyên không ngừng nhảy ra các loại vấn đề. Ngươi cái gì cũng không cần quan tâm, chuẩn bị của mình đi. Vương Tuấn Khải vừa nói vừa đi về phía trước, "Đến lúc đó còn phải xem biểu hiện thử vai.
  • Vương Nguyên hít sâu một hơi, "Ừ" một tiếng, đuổi theo bước chân của hắn, trong lòng lại mơ hồ rơi xuống một tia bất an, giống như bông tuyết vừa mới rơi xuống, cắn nuốt một góc mái hiên.
  • --------------------------------------------------------------------------
  • Trong hai tuần ở Hawaii, mọi thứ đều rất tốt.
  • Có lẽ là không muốn cô phụ phi hành dài đằng đẵng, hoặc có lẽ là dắt tay nghênh đón sóng biển cuốn đi cái gì, Vương Nguyên ở chỗ này có biến hóa phi thường sống động. Mái tóc nhuộm thành màu nâu nhạt của anh buộc ra sau đầu một bím tóc nhỏ dí dỏm, bụi bặm trầm lặng bị cuộc sống bịt kín giống như ngày nghỉ hạn định một bức tường rút đi, khuôn mặt xinh đẹp không chút keo kiệt treo ra nụ cười sáng lạn mang tính chiêu bài, vô ưu vô lự cùng Vương Tuấn Khải đi qua con đường rộng lớn và bờ biển màu vàng Đàn Hương Sơn.
  • Giống như nhiều năm trước.
  • Họ đã làm rất nhiều việc: lặn ở vịnh Khủng Long, dưới đáy nước trong veo là những đàn cá nhiệt đới muôn màu muôn vẻ và những con rùa biển chầm chậm bơi qua bên cạnh, những rặng san hô tự nhiên lộng lẫy giống như những cánh rừng sâu thẳm; Xuyên qua rừng mưa nhiệt đới trên đảo lớn để ngắm nhìn di tích dung nham núi lửa và thác nước cầu vồng nổi tiếng thế giới, trong ánh mặt trời và sương mù, tơ lụa bảy màu mông lung mà xinh đẹp: Ấn tượng sâu sắc nhất là nhảy dù từ trên máy bay xuống cảm nhận sự kích thích không trọng lượng, Trân Châu Cảng thu hết vào tầm mắt. Bầu trời xanh mênh mông cùng biển rộng hòa làm một thể, bên bờ cuồn cuộn nổi lên sóng biển như bông tuyết, mà bọn họ bay lượn trên không trung, mặc cho tiếng tim đập ở cách đó không xa danh chính ngôn thuận vang vọng lồng ngực.
  • Vương Nguyên không biết Vương Tuấn Khải lại để ý như vậy, hắn giống như một đứa trẻ hưng phấn liệt kê lịch trình, từng hạng từng hạng mang theo mình đi hoàn thành.
  • Tại đồn điền Dole Pineapple, họ thách thức mê cung vườn khổng lồ. Không hổ là mê cung có kỷ lục Guinness thế giới, bên trong quanh co vòng quanh, Vương Nguyên chỉ lo nghiên cứu những thực vật Hawaii tràn ngập đặc sắc kia, không đi nhớ đường, hiếm khi cứ như vậy vô tâm vô phế đi theo Vương Tuấn Khải. Trong tiềm thức của anh, Vương Tuấn Khải là đáng tin cậy, đáng tin cậy, thời niên thiếu anh cũng từng đạp xe đạp chở mình xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ như mê cung, tuổi trẻ thanh xuân như gió, không hỏi lai lịch và nơi về.
  • --------------------------------------------------------------------------
14
Tôi và tháp Babel 61