TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Đã lâu không gặp, có khỏe không? "Vương Tuấn Khải trực tiếp đi tới, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, chợt lộ ra vẻ mặt như cười như không," Xem ra là không tốt lắm.
  • Anh tiện tay cầm một hộp thuốc lá, đặt lên quầy. Vương Nguyên trầm mặc tính tiền cho hắn, theo thông lệ mở miệng: "Xin hỏi có thẻ hội viên không?"
  • Không có.
  • Vậy có cần làm một tấm không? Bây giờ.
  • Được, làm. "Vương Tuấn Khải ngắt lời hắn.
  • Số điện thoại di động của ngài báo một chút.
  • Vương Tuấn Khải liếc hắn một cái: "Không thay đổi.
  • Vương Nguyên cúi đầu, cố gắng bình tĩnh nhập vào chuỗi con số thuộc lòng kia, nghe được Vương Tuấn Khải lạnh lùng nói: "Tôi tìm cậu thật lâu.
  • "Một mình gánh vác xuống, tư vị thế nào? ngươi không phải đặc biệt thích cậy mạnh sao, ngươi không phải muốn vì yêu ra mặt sao?"
  • Vương Nguyên mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn hắn, vừa muốn nói cái gì, rồi lại bị cắt đứt.
  • Dù sao cũng là nợ người khác.
  • Hai tay Vương Tuấn Khải chống lên mặt bàn lạnh như băng, nghiêng nửa người về phía trước, chậm rãi nói: "Không bằng, nợ tôi.
  • ------------------------------------------------------------------------
  • Lúc Vương Nguyên Thuyên đến mới phát hiện mình còn cầm điện thoại di động.
  • Hắn duỗi dài cánh tay muốn đem đồ đặt ở đầu giường, lại không thành công, cúi đầu nhìn, ngực đang nằm ngang một cánh tay, Vương Tuấn Khải không còn là tư thế ngửa mặt tối hôm qua lúc mới ngủ, hắn nằm nghiêng, lỏng lẻo ôm lấy Vương Nguyên, cho dù đang ngủ mày cũng cau mày, một bộ dáng người lạ chớ gần.
  • Ngày hôm qua không thay áo ngủ, anh liền mặc một chiếc áo T - shirt màu trắng, không biết là ánh mặt trời ngoài cửa sổ thêm vào, hay là màu sắc quần áo này nổi bật, có vẻ cả người giống như đều biến trắng một chút, vành tai bị ánh mặt trời chiếu đến ửng đỏ, vành tai phía dưới gần như sắp trong suốt.
  • Vương Nguyên giật mình, Vương Tuấn Khải cũng thay đổi tư thế theo.
  • Hắn buông Vương Nguyên ra, xoay người, bàn tay vốn đang ôm hắn khoác lên trán mình, lông mi dày đặc rung động hai cái, ánh mặt trời rơi xuống phía trên giống như bị rung nát, rơi vào trong mắt hoa đào nửa mở nửa mở của hắn.
  • Bốn mắt nhìn nhau, Vương Nguyên giật mình, Vương Tuấn Khải lại giống như còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, thấy Vương Nguyên giống như là đứng dậy muốn đi, liền sinh ra một chút tức giận rời giường, thật sự nhíu mày một lần nữa kéo người vào trong ngực, ánh mắt lại nhắm lại, tựa hồ là cảm thấy cái gối ôm này còn rất thuận tay.
  • ... "Vương Nguyên hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đẩy vai hắn một cái, nhắc nhở," Vương Tuấn Khải, hôm nay...... phải vào tổ. Tôi sắp muộn rồi.
  • Vương Tuấn Khải không mở mắt, nhưng hiển nhiên là nghe thấy một câu, có chút tức giận buông hắn ra, tiện đà trở mình đưa lưng về phía hắn tiếp tục ngủ.
  • Vương Nguyên như trút được gánh nặng, nhanh chóng rời giường rửa mặt, thu dọn xong mình ném hai miếng bánh mì nướng vào trong máy bánh mì, lúc đóng cửa tủ lạnh vừa vặn gặp Vương Tuấn Khải đi chân trần từ trong phòng ngủ đi ra.
  • Anh đã mặc quần dài vào, dây lưng còn chưa thắt xong, áo sơ mi cũng nửa mở khoác lên người, lộ ra một chút cơ ngực và cơ bụng ưu việt, bước chân lười biếng đi về phía toilet.
  • Còn tưởng rằng người này muốn ngủ một giấc.
  • ------------------------------------------------------------------------
14
Tôi và tháp Babel 6.