TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Cậu hẳn là rất hận Thẩm Tâm Ngữ đi, Vương Tuấn Khải. "Vương Nguyên gằn từng chữ, giống như mỗi chữ đều phải nghiến răng nghiến lợi mới có thể thuận lợi phun ra đầu lưỡi. Vì sao, bởi vì anh cũng hận, anh hận Thẩm Tâm Ngữ, hận ý này tuyệt đối chỉ nhiều hơn Vương Tuấn Khải không ít, cô gần như hủy diệt cả cuộc đời anh, nhưng anh cũng vạn phần áy náy, áy náy này giống như nước sông ngập trời nuốt chửng anh, cùng với hận ý khắc cốt kia tiêu hao bên này.
  • Buồn cười cỡ nào mâu thuẫn cỡ nào, Vương Nguyên có đôi khi thậm chí ti tiện hy vọng Vương Tuấn Khải lại hận Thẩm Tâm Ngữ một chút, có thể hận nhiều thì hận nhiều, coi như là thay thế hắn, để giải nỗi khổ trong lòng. Những ý nghĩ này mỗi thời mỗi khắc quấn quanh hắn, có thể bức người điên.
  • Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên, cũng không nói lời nào, như là biết hắn còn có cái gì chưa nói xong.
  • Vương Nguyên yết hầu giật giật, nhẹ giọng nói: "Ngươi biết Trầm Tâm Ngữ tại sao lại nằm ở đó không?"
  • Cô ấy nhảy sông rồi.
  • Vương Tuấn Khải nhíu nhíu mày, điều này hắn biết, lúc trước trước sau khi về nước hắn đã tra xét một số chuyện có liên quan đến năm đó, lúc ấy báo chí địa phương đều có đăng, cô gái nhảy sông tự sát, may mà ngày đó nước sông cũng không chảy xiết, sau khi được cứu lên nhặt về một cái mạng, nhưng bởi vì đại não thiếu máu thiếu dưỡng khí dẫn đến chướng ngại ý thức lâu dài, thông thường mà nói một khi trở thành người thực vật.
  • Những thứ này là hắn nguyên bản liền biết tin tức, nhưng hắn không có nghĩ tới cái này sẽ trở thành Vương Nguyên hôm nay khác thường nguyên nhân, thẳng đến đối phương môi giật giật, tiếp theo nói ra phía sau bốn chữ
  • Trước mặt tôi.
  • Cô ấy nhảy xuống sông, ngay trước mặt tôi.
  • Vương Nguyên cúi đầu, mái tóc che khuất mắt, trong bóng tối chỉ có một bóng đen như mực. Vương Tuấn Khải không thấy rõ vẻ mặt của hắn, cũng biết đối phương không muốn cho hắn nhìn thấy, đây là lý do hắn cố ý không bật đèn.
  • Vương Nguyên nhắm mắt lại, gian nan bổ sung: "Chuẩn xác một chút, tôi thậm chí còn bắt được cô ấy. Nước sông ngày đó thật sự rất lạnh, thiếu chút nữa tôi nghĩ mình sắp chết rồi.
  • Nói xong lời cuối cùng, giọng nói lại mang theo một chút ý cười tự giễu.
  • Vương Tuấn Khải nhất thời thở ngược một hơi: "Ngươi đi cứu nàng?! nàng không muốn sống, ngươi theo nhảy sông đi cứu nàng?"
  • Hắn biết bằng vào Vương Nguyên cá tính, đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Trầm Tâm Ngữ đi tìm chết, nhưng sự thật này vẫn để cho hắn nghĩ mà sợ đến trái tim kịch liệt nhảy lên.
  • Vương Tuấn Khải từng ngàn vạn lần tự nói với mình, Vương Nguyên và Thẩm Tâm Ngữ vô luận là quan hệ gì cũng đã là quá khứ, hắn không nên so đo cái gì với một người thực vật nằm ở trên giường bệnh không thể động đậy không thể nói chuyện, huống hồ lật ra chuyện cũ đã không hề có ý nghĩa, tình cảm bị hủy diệt không phải xây dựng, tốn bao nhiêu xi măng nhựa đường cũng không cách nào khôi phục như lúc ban đầu.
  • Nhưng mà thời khắc này, hắn không thể khống chế lòng mình không đau.
  • Thì ra đoạn quá khứ kia, hắn đến nay vẫn như cũ không cách nào quay đầu. Cảnh ngộ của Thẩm Tâm Ngữ đích xác làm cho người ta đồng tình, người như Vương Nguyên lúc ban đầu sẽ vươn tay giúp đỡ cũng có thể hiểu được. Nhưng Vương Tuấn Khải thủy chung không cách nào lảng tránh nghi kỵ cùng hận ý của mình. Hắn không hiểu tại sao Vương Nguyên lại không thể bứt ra, rõ ràng hắn đã cho qua nhiều cơ hội như vậy, tại sao hắn còn muốn liên lụy đến nàng, thậm chí so với xa lánh đối phương, ngược lại xa lánh chính mình, cuối cùng hy sinh tình cảm của bọn họ. Vương Tuấn Khải không muốn tin lời nói của Trầm Tâm Ngữ, nhưng trong đầu lại nhịn không được muốn dùng hiện thực đi nghiệm chứng.
  • --------------------------------------------------------------------------
14
Tôi và tháp Babel 47