TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Lúc ăn cơm hắn chọn một vị trí cách Vương Tuấn Khải xa nhất, hai người ai cũng không để ý tới ai, bình an vô sự. Nhưng quán tiếp theo đến KTV thì không giống nhau, phòng bao nhỏ, vốn không chứa nổi nhiều người như vậy, hắn bị mấy bạn học chen chúc ngồi ở trên sô pha, quay đầu nhìn lại, Vương Tuấn Khải đúng lúc ở bên trái hắn, đùi hai người kề đùi, cánh tay dán vào cánh tay.
  • Năm 2008, "Củ hành tây" của Dương Tông Vĩ nổi tiếng khắp đại giang nam bắc, cũng trở thành bài hát karaoke bắt buộc. Khúc nhạc dạo vang lên, lớp trưởng vừa ăn bỏng ngô nhân viên phục vụ vừa đưa tới, vừa tiện tay nhét microphone vào tay Vương Tuấn Khải: "Hát cho tôi nghe một lát, tôi ăn trước một chút.
  • "Oa, vừa mới ăn nhiều như vậy mà em còn đói à?" chàng trai bên cạnh khoa trương ồn ào.
  • Lớp trưởng xua tay: "Đi đi đi, có gan thì cậu đừng ăn, tôi gọi đấy!
  • Vương Tuấn Khải không để ý tới tiếng cười đùa giỡn của bọn họ, lời bài hát trên màn hình đã qua vài câu, phụ đề màu lam lưu động, hắn liếc mắt nhìn Vương Nguyên ngồi ở bên cạnh im lặng không lên tiếng, nắm chặt bảng chữ cái bắt đầu hát.
  • Nếu như ngươi nguyện ý từng tầng từng tầng bóc ra trái tim của ta, ngươi sẽ phát hiện, ngươi sẽ...
  • "Em là bí mật sâu kín nhất của anh."
  • Nửa đầu Vương Tuấn Khải vẫn không hát, vừa mở miệng, cũng coi như kinh diễm bốn phía. Nhưng hắn hát chưa xong, Vương Nguyên liền ngồi không yên. Hắn cảm giác được Vương Tuấn Khải đang nhìn hắn, cái kia tầm mắt giống như một đoàn thiêu đốt ánh lửa, nhất định phải ở trong bóng tối chiếu sáng hắn, để cho hắn không chỗ che giấu. Anh lấy cớ muốn đi vệ sinh, rời khỏi vị trí.
  • Vương Nguyên tâm sự nặng nề, không phát hiện phía sau có người đi theo, ai biết vừa mới vào toilet, đã bị người từ phía sau dùng sức đẩy mạnh gần nhất ngăn cách. Lưng đụng vào vách ngăn bằng gỗ, phát ra âm thanh rất lớn. Vương Tuấn Khải vẻ mặt âm trầm, nhanh chóng khóa lại, sau đó một chưởng chống vào đầu hắn trên tường, cúi đầu nói: "Thẳng thắn đi, ngươi trốn tránh ta lý do, là cái gì?"
  • "Ngươi không nói ta liền muốn đoán."
  • Trong lòng Vương Nguyên lập tức như gương sáng, hắn nâng mắt lên, dùng ánh mắt lợi hại quật cường nhất đáp lễ, trong lòng vừa bi ai lại thống khoái. Đôi môi màu hồng nhạt kia mở ra khép lại, lạnh lùng nói: "Ngươi không phải là đoán được mới tới hỏi ta sao?"
  • Nghe được câu trả lời, ánh mắt Vương Tuấn Khải bỗng nhiên sáng lên, hắn cúi đầu nhẹ giọng cười cười, trán rũ xuống lông mi, như là quấn quanh, sau đó đột nhiên nghiêng người, cắn môi Vương Nguyên.
  • Vậy anh đừng trốn.
  • Vương Tuấn Khải phun hơi nóng, ghé vào lỗ tai hắn nói.
  • Vương Nguyên mở mắt.
  • Chung quanh một mảnh tối đen, muỗi ong ong kêu ở bên tai vang lên không ngừng, dưới ánh trăng mông lung, cửa sổ đóng không chặt bên giường nửa mở, phát ra âm thanh xèo xèo xèo, gió đêm từ khe hở xông vào. Thổi lay rèm cửa sổ màu lam nhạt. Những tình huống liên quan đến chia tay đều bị thời gian làm mờ nhạt đi, có lẽ là anh cố ý muốn quên, hoặc có lẽ chỉ là bị chôn dấu rất sâu.
  • Nhưng về chuyện bọn họ bắt đầu như thế nào, Vương Nguyên lại nhớ rất rõ ràng.
  • Đó là thời điểm tốt nhất của hắn, ngay cả lo lắng cùng sợ hãi của hắn cũng có vẻ sinh cơ bừng bừng như vậy.
  • Vương Nguyên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, quay đầu nhìn thoáng qua, Lư Bồi Lâm đang ngủ say, phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.
  • Điện thoại di động còn nắm trong lòng bàn tay mình, cũng không biết đã ngủ từ lúc nào. Anh ngồi dậy, mở khóa, hình ảnh trên màn hình vẫn dừng lại ở tấm ảnh cũ mấy năm trước của Hà Giai Vi.
  • --------------------------------------------------------------------------
14
Tôi và tháp Babel 44