TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Khi đó cô vẫn là người thường, không giống như bây giờ. Như vậy có hào quang ngôi sao gia trì, nhưng cũng xinh đẹp, tạo hình khác với mái tóc ngắn hoạt bát lanh lợi hiện giờ, khi đó cô còn giữ lại sóng to thật dài, phong cách hoàn toàn khác với bây giờ.
  • Vương Nguyên nhìn chằm chằm tấm ảnh kia, vậy mà nhìn ra một cỗ cảm giác quen thuộc.
  • Hắn dùng tới mắt, hồi ức nhao nhao vọt tới, cơ hồ lập tức liền hồi tưởng lại -- hắn đúng là đã gặp qua, nữ sinh này.
  • Kỳ thật hôm đó ở cửa hàng tiện lợi, cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt sau khi chia tay. Vương Tuấn Khải cũng không biết chuyện này, đây là Vương Nguyên một người bí mật.
  • Khi đó hắn làm công ở một cửa hàng nguyên liệu, chủ quán vì tuyên truyền, ở cửa làm một con gấu lớn đáng yêu mời chào làm ăn, mà mặc trang phục búp bê phát tờ rơi, chính là Vương Nguyên.
  • Quần áo của Đại Hùng kia tuy rằng đáng yêu, nhưng rất dày, lại không thông khí, cậu ở bên trong buồn bực mồ hôi đầm đìa, choáng váng hoa mắt, còn phải phụ trách chụp ảnh chung với các bạn nhỏ. Đêm Giáng sinh người ra ngoài ăn cơm rất nhiều, nhất là đôi tình nhân ngọt ngào, con gái đều dễ dàng bị thứ đáng yêu hấp dẫn, vì thế việc làm ăn trong tiệm bọn họ đặc biệt tốt, người tìm gấu chụp ảnh chung cũng nhiều gấp đôi so với bình thường.
  • Ngay tại dạng này sức cùng lực kiệt dưới trạng thái, Vương Nguyên nhìn thấy cái kia có thể làm cho hắn tim đột nhiên ngừng, cất bước duy gian người.
  • Người kia mặc áo khoác cầu kỳ, hai tay đút trong túi, chậm rãi đi về phía mình, bên cạnh còn mang theo một cô gái tóc xoăn dài.
  • Cô nương tựa hồ đang nói đề tài buồn cười gì đó, Vương Tuấn Khải cúi đầu nghe, sau đó nhịn không được nở nụ cười với nàng, ánh mắt cong cong, lộ ra hoa văn mèo mang tính biểu tượng, răng nanh cũng lặng lẽ lộ ra. Cô gái nhìn nụ cười của anh lại ngây ngẩn cả người, giống như rất ít khi thấy anh cười. Đáng tiếc rất nhanh, nụ cười sáng sủa kia liền thu lại, nam hài một lần nữa khôi phục thành bộ dáng lãnh đạm ngày thường, u buồn hóa không đi vẫn quanh quẩn ở lông mày như cũ.
  • Vương Nguyên đột nhiên cảm thấy mình có chút đứng không vững, nặng nề trùm đầu để cho hắn đầu nặng chân nhẹ, cầm lấy truyền đơn tay cũng run rẩy lên. Hắn đột nhiên may mắn chính mình có thể trốn ở cái này để cho hắn hô hấp khó khăn, đầu đầy mồ hôi búp bê trong trang phục, Vương Tuấn Khải nhìn không thấy hắn, chính mình sẽ không bại lộ lúc này khó xử chật vật, cũng không cần tốn không tâm tư đi che dấu hắn tiết lộ cái triệt để tâm tình.
  • Lâu rồi không gặp.
  • Vương Tuấn Khải lần này phỏng chừng là bởi vì nghỉ lễ Giáng Sinh mới trở về nước, hắn vẫn giống như trước kia, không thay đổi, chỉ là dường như càng thêm gầy. Bất quá, cái này cũng lộ ra hắn càng thêm cao ngất, một đường đi tới không biết có bao nhiêu nữ hài vì hắn nghiêng mắt.
  • "Harry, nhìn xem, con gấu này thật đáng yêu!"
  • Giai Vi quả nhiên bị trang phục búp bê của Vương Nguyên hấp dẫn ánh mắt. Cô vừa hô, Vương Nguyên cũng chỉ có thể chuyên nghiệp giơ tay lên, hướng hai người hữu hảo vẫy vẫy "Hùng chưởng" thật lớn.
  • "Chúa ơi, anh ấy thật đáng yêu!" Nữ sinh liên tục tán thưởng, nhét điện thoại vào trong tay Vương Tuấn Khải, sau đó chạy về phía Vương Nguyên, "Giúp tôi chụp ảnh chung với Hùng Hùng đi, làm ơn!
  • Cùng hắn ánh mắt giao tiếp, Vương Nguyên theo bản năng chột dạ né tránh, nhưng đột nhiên lại phục hồi tinh thần lại, thầm mắng mình thật sự là làm điều thừa.
  • --------------------------------------------------------------------------
14
Tôi và tháp Babel 42