TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Trong bóng tối chỉ có thể nhìn hình dáng, hắn chỉ biết là Vương Tuấn Khải ngửa mặt ngủ, tư thế rất đoan chính, những thứ khác đều không thấy rõ, nhưng hắn biết hình dáng khuôn mặt kia phác họa ra là đường cong gì, màu sắc gì.
  • Nhàm chán lướt qua vòng bạn bè hai cái, buồn ngủ giống như lại có chút trở lại, trước khi ấn tắt điện thoại di động ngón tay lại theo bản năng trượt một chút, mà giây tiếp theo trên màn hình xuất hiện ảnh chụp làm cho Vương Nguyên nhất thời sững sờ.
  • Ảnh chụp một người bạn trung học đã lâu không liên lạc, bạn bè.
  • Giới thiệu: Lúc chuyển nhà phát hiện ảnh chụp chung lúc phân ban trung học phổ thông, năm đó ông đây thật đúng là ngây ngô.
  • Trên điện thoại di động chụp lại mấy chục khuôn mặt thanh xuân dào dạt, đều là bộ dáng quen thuộc của Vương Nguyên. Anh nhìn tấm ảnh kia, kìm lòng không được phóng to góc trên bên phải.
  • Hai nam sinh đứng ở hàng cuối cùng, người cao điểm không mặc áo khoác đồng phục học sinh, liền mặc áo T - shirt màu đen, một tay lười biếng khoác lên bả vai người bên trái, biểu tình túm túm, tay kia bị cậu bé cười đến đặc biệt sáng lạn bên phải che khuất.
  • Vị bên phải kia thoạt nhìn thật sự rất vui vẻ, một bộ dáng vô ưu vô lự, giống như một mặt trời nhỏ phát sáng nóng lên, tóc bị gió thổi loạn hỏng bét, ánh mắt rất sáng, một tay cõng ở phía sau, tay kia hướng ra ngoài so ra một chữ "V" thật to.
  • Đây là bí mật cho đến ngày nay cũng chỉ có bọn họ biết, Vương Nguyên nghĩ. Vô luận là lúc chụp tấm ảnh này, hay là hôm nay lướt qua nó một lần nữa trong nhóm bạn bè, những người đứng xem đi ngang qua câu chuyện của anh cũng sẽ không biết, lúc ấy anh đang len lén nắm tay Vương Tuấn Khải.
  • Hai bàn tay sau lưng đám người kia, chính là tâm sự bí mật nhất cùng niềm vui dũng cảm nhất mà hắn từng gặp phải khi còn thiếu niên.
  • Vương Nguyên rời khỏi wechat.
  • Hiện tại hắn và Vương Tuấn Khải cũng rất gần nhau, mùi rượu lúc trước đã hoàn toàn không ngửi thấy, chỉ còn lại mùi dầu gội đầu và sữa tắm. Kỳ thật lúc trước Vương Tuấn Khải giải thích quả thật rất nhiều dư, hắn đương nhiên biết đối phương hôm nay cũng không có uống rượu, bởi vì người này thật sự quá dễ dàng bị hắn nhìn thấu.
  • Tuy nói tửu lượng còn có thể, nhưng Vương Tuấn Khải vừa uống rượu liền lập tức lên mặt, nửa ly bia là có thể từ trán đỏ đến cổ.
  • Không biết có phải vì nghĩ đến chuyện này mà đi vào giấc ngủ hay không, Vương Nguyên mơ thấy chuyện trước kia rất lâu.
  • Mùa hè lớp 10 sắp kết thúc, Vương Tuấn Khải thở hồng hộc chạy đến dưới lầu nhà hắn gọi điện thoại, bảo hắn trong vòng năm phút lập tức xuống lầu. Thời tiết oi bức, Vương Nguyên vừa tắm rửa xong, tóc còn ướt liền ra cửa, bị hơi nóng ngút trời, áo T - shirt sạch sẽ vừa thay lại dính dính dán trên lưng.
  • Vương Tuấn Khải nghẹn một bụng lời nói, nhìn thấy hắn lại không đầu đuôi hỏi trước: "Ngươi như thế nào không thổi xong tóc rồi mới xuống?"
  • Vương Nguyên tức giận không chỗ phát tiết: "Vừa rồi vẫn thúc giục ta là ai a?"
  • Vương Tuấn Khải đạp xe đạp dẫn cậu đi khắp hang cùng ngõ hẻm, vòng đến quán nhỏ phía sau trường học ăn thịt nướng. Bởi vì được nghỉ, nơi này hiếm khi vắng vẻ, nhưng hai người vẫn ngồi ở chỗ ngồi bên ngoài tiệm, gió nhẹ chạng vạng cuốn theo hương thì là phiêu tán trong không khí, thèm đến mức người ta chảy ròng.
  • Không phải mẹ cậu không cho cậu ăn thứ này sao. "Vương Nguyên cắn một miếng thịt dê nướng, tí tách nhai.
  • Vương Tuấn Khải căn bản không để ý tới câu hỏi của cậu, "Lúc lão Lý nói chuyện với cậu, không phải cậu rất muốn đăng ký khoa học tự nhiên sao?
  • Tôi cũng tạm thời muốn sửa. "Vương Nguyên chột dạ nói, khóe miệng còn dính ớt," Suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy thích khoa văn nhiều hơn một chút.
  • ------------------------------------------------------------------------
14
Tôi và tháp Babel 4.