TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Cho nên mặc dù hiểu được uy hiếp chung quy là uy hiếp, hắn cuối cùng có một ngày sẽ vì khúc xương này vạn kiếp bất phục, cũng cam tâm tình nguyện.
  • "Vạn Tiễn Xuyên Tâm" lúc, Vương Nguyên phun ra một ngụm màu đỏ sậm máu, kia huyết tương mùi vị cũng không tốt, nồng đậm đến làm cho người ta ghê tởm. Hắn ngẩng mặt lên, nhìn về phía bầu trời vô biên vô hạn, ống kính đẩy tới gần, trong máy theo dõi xuất hiện đặc tả của Vương Nguyên, đôi mắt sáng ngời linh động như hắc diệu thạch kia thong thả chớp chớp, lông mi giống như bươm bướm vỗ cánh muốn bay. Đáy mắt hắn có thủy quang, nhưng chỉ là ở trong hốc mắt rung động, cũng không có chảy xuống, ánh mắt cô độc mà chấp nhất, làm cho người nhìn cũng không khỏi hít sâu một hơi. Máu tươi trong miệng chảy qua đôi môi tái nhợt, vẫn theo độ cong ngẩng đầu lên hướng cổ thon dài chảy, thê lương mà bi tráng, lại có một loại mỹ cảm đoạt tâm phách người.
  • Tiếp theo, Vương Nguyên ngửa về phía sau, lại một lần nữa chìm vào trong nước. Thanh sam dính huyết sắc phiêu tán trong nước, giống như từng đóa lá sen ngủ say.
  • Một màn này quay đến đạo diễn quên kêu dừng, cuối cùng vẫn là Vương Nguyên chính mình thật sự nhịn không được, từ đáy nước nhô đầu ra. Anh lau nước trên mặt, bên môi còn lưu lại huyết tương đỏ sậm, lộ ra một biểu hiện hoàn toàn bất đồng với vừa rồi "Tình: Đạo diễn Tần, OK không?
  • Nụ cười kia dưới ánh sao đầy trời quá mức chói mắt, Vương Tuấn Khải ngẩn ra, mất tự nhiên nghiêng đầu.
  • Hắn có đôi khi cảm thấy Vương Nguyên thay đổi rất nhiều, có đôi khi lại cảm thấy, hắn vẫn là cùng trước kia giống nhau.
  • Nhưng hắn là một diễn viên, Vương Tuấn Khải nghĩ, diễn viên hẳn là đều rất giỏi gạt người đi?
  • Vốn đêm nay còn có cảnh đêm, đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, Vương Nguyên cảnh kia quay xong, đột nhiên liền nổi lên mưa to.
  • Lều tạm thời dựng lên thiếu chút nữa bị phá hủy. Mọi người rối loạn trận tuyến, cầm dụng cụ quý giá bôn tẩu chung quanh, ai cũng lo lắng
  • Không lên ai.
  • Vương Tuấn Khải vốn đã định đi lúc này cũng không đi được.
  • Đường bên này vốn không dễ mở lắm, hiện tại trời đổ mưa to, đừng nói tầm nhìn giảm xuống, con đường nhỏ duy nhất cũng trở nên lầy lội không chịu nổi. Dù nghĩ thế nào, cũng không phải là thời điểm tốt để lên đường. Vì thế hắn cũng chỉ có thể ở khách sạn đoàn làm phim ở tạm một đêm, mà vị đại thiếu gia này thoạt nhìn cũng không có gì bất mãn, thần sắc nhàn nhạt.
  • Điều kiện vùng núi có hạn, khách sạn đương nhiên cũng không cao cấp lắm, phòng xa hoa nhất trong mắt mọi người đều có vẻ keo kiệt, lúc ấy nữ chính còn bất mãn một hồi lâu, chớ đừng nói chi là những phòng bình thường khác. Vương Nguyên cùng Lư Bồi Lâm hai người ở một phòng, cũng không biết Vương Tuấn Khải có phải cố ý hay không, dĩ nhiên không cần đoàn làm phim an bài phòng cho hắn, ở sát vách hai người bọn họ. Hắn vậy mà có thể chịu được hoàn cảnh như vậy, Vương Nguyên rất ngoài ý muốn, dù sao ngày thường chính mình ở căn hộ kia hắn đều ghét bỏ không được.
  • Trong mưa to lăn qua lăn lại như vậy, hôm nay vốn chỉ có Vương Nguyên cùng Yến Lâm rơi xuống nước, hiện tại toàn bộ đoàn làm phim lại đều cùng bọn họ thành ướt sũng. Vương Nguyên nhường phòng tắm cho Lư Bồi Lâm trước, tựa vào đầu giường lật xem tiểu truyện nhân vật mình viết.
  • Đây là thói quen hắn lưu lại khi còn quay phim ngắn ở trường học, trong tay quyển sách này ghi đầy những thứ có liên quan đến Mục Triều, về tính cách của hắn, biểu tình khi hắn nói chuyện, thủ thế quen dùng, câu cửa miệng thường treo ở bên miệng, thân thế của hắn, gia đình của hắn, hoàn cảnh trưởng thành của hắn, động cơ phía sau mỗi một hành động của hắn......
  • --------------------------------------------------------------------------
14
Tôi và tháp Babel 39