TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Vương Tuấn Khải tựa vào khung cửa ôm cánh tay, từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy vòng xoáy nho nhỏ trên đỉnh đầu Vương Nguyên. Lông mày thanh tú của hắn hơi nhíu lại, lông mi dài chớp chớp, ánh mắt nổi lên sương mù mênh mông, thật sự là muốn bao nhiêu vô tội có bao nhiêu vô tội. Vương Tuấn Khải cảm giác được trong lòng có căn dây lại một lần nữa bị đụng phải. Anh nhăn mày, dứt khoát xoay người.
  • --------------------------------------------------------------------------
  • Tối hôm qua sốt tới nhanh đi cũng nhanh, hiện tại nhiệt độ cơ bản đã hạ xuống, chỉ là bệnh đi như rút tơ, Vương Nguyên chỉnh. Cá nhân vẫn có vẻ có chút bất mãn. Lúc chuẩn bị ra khỏi bệnh viện, anh lại bất giác ngẩng đầu, nhìn lên lầu một cái.
  • Vẫn là cùng một bệnh viện, Vương Tuấn Khải biết hắn đang nhìn cái gì.
  • Muốn lên xem không? "Anh thay anh hỏi.
  • Vương Nguyên trầm mặc một hồi, sau đó gật đầu.
  • Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, chỉ có âm thanh dụng cụ vận hành. Cô gái trên giường bệnh gầy như que củi, hai gò má đều lõm xuống, gần như không nhìn ra diện mạo ban đầu.
  • Từ khi Vương Tuấn Khải giúp Thẩm Tâm Ngữ chuyển viện, Vương Nguyên lại vào đoàn làm phim, tần suất anh ta đến bệnh viện thăm bệnh liền giảm đi rất nhiều. Nhưng kỳ thật mặc kệ lúc nào đến, nàng đều là bộ dáng kia, không có biến hóa gì rõ ràng.
  • Có đôi khi Vương Nguyên sẽ cảm thấy nàng như là một cái bất động u linh, nàng không thể cùng người trao đổi, cũng không thể hoàn thành bất luận cái gì động tác, không ai biết nàng có phải hay không còn tồn tại ý thức, cặp kia nhắm chặt mí mắt phía dưới, một đôi màu đen con mắt có phải hay không đang nhìn chăm chú hắn?
  • Lúc ban đầu khi Thẩm Tâm Ngữ bước vào cuộc sống của hắn, Vương Nguyên cũng không để ý như vậy.
  • Khi đó hẳn là lớp 11, có một lần giữa giờ, cậu thừa dịp tiếng chuông chưa khai hỏa một phút cuối cùng lẻn vào nhà vệ sinh, kết quả không cẩn thận đụng phải người từ nhà vệ sinh nữ bên cạnh đi ra. Vả, người bị ướt như bị dội một xô nước, hay là bị ngâm trong nước, chẳng có chỗ nào khô hết, và tóc người trở nên như một lọn rong biển. Cô thất hồn lạc phách đi về phía trước, sau khi bị đụng phải theo bản năng trốn về phía sau, lẩm bẩm nói: "Đúng... không xứng đáng a.
  • Vương Nguyên sửng sốt, nhìn hai giây mới phát hiện nữ sinh này là lớp bọn họ Trầm Tâm Ngữ.
  • "Hẳn là em nói không đúng,... không có việc gì chứ?" câu hỏi này có chút không có ý nghĩa, nữ sinh chỉ ngẩng mặt nhìn anh một cái, chậm rãi lắc đầu. Xuân hàn se lạnh, áo sơ mi ướt không chống đỡ được rét lạnh, gió thổi qua, cô liền rùng mình một cái, Vương Nguyên gần như có thể nghe thấy tiếng răng đối phương run rẩy. Hắn chỉ do dự trong chớp mắt, liền đem áo khoác đồng phục của mình cởi ra đưa cho đối phương: "Ngươi mặc trước đi, khi đó hắn không biết hành động nho nhỏ này, sẽ dẫn phát phía sau liên tiếp sự tình."
  • Cuộc sống của Vương Nguyên vẫn trôi qua như thường lệ, lúc nghỉ trưa Vương Tuấn Khải sẽ kiên trì đến tìm hắn cùng nhau ăn cơm trưa. Lúc ấy hắn vừa mới đưa ra dự định, muốn buông tha cho con đường vốn thuận lợi đi chuẩn bị cho kỳ thi nghệ thuật tiền đồ chưa biết, trong nhà không quá đồng ý, Vương Tuấn Khải cũng rất ủng hộ, điều này làm cho hắn an tâm không ít. Thời gian quý báu, tiết kiệm được từng phút từng giây lén lút yêu đương đều rất đáng quý trọng.
  • Buổi trưa Thẩm Tâm Ngữ trả lại áo khoác đồng phục, Vương Tuấn Khải đang ở cửa chờ cậu cùng đi căn tin. Hắn cũng không cẩn thận nghe nữ sinh nói cám ơn, tiếp nhận quần áo liền trực tiếp đeo ở trên vai.
  • --------------------------------------------------------------------------
14
Tôi và tháp Babel 30