TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử / Tôi và tháp Babel 177
TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Anh có thứ muốn cho em xem. "Vương Tuấn Khải do dự một chút mới nói.
  • Hắn không có chờ Vương Nguyên đáp lại, liền từ trong túi lấy ra ví tiền đến vẫn là mấy năm trước Vương Nguyên đưa cho hắn kiểu dáng.
  • Đó là một quyết định đúng đắn".
  • Vương Nguyên nở nụ cười: Vậy vẫn phải cám ơn anh, ông chủ.
  • Nghe được hai chữ cuối cùng, bước chân Vương Tuấn Khải dừng một chút, đột nhiên xoay lại hỏi hắn: "Ngươi bây giờ còn áy náy không?
  • Cái gì?" Vương Nguyên mờ mịt một cái chớp mắt, nhìn đối phương tràn ngập bất an ánh mắt, đột nhiên hiểu được hắn đang hỏi cái gì.
  • Ta có thứ muốn cho ngươi xem." Vương Tuấn Khải do dự một chút mới nói.
  • Hắn không có chờ Vương Nguyên đáp lại, liền từ trong túi lấy ra ví tiền đến vẫn là mấy năm trước Vương Nguyên đưa cho hắn kiểu dáng.
  • Rồi sau đó, hắn trịnh trọng từ trong ngăn kéo rút ra hai tấm đồ vật, đưa tới Vương Nguyên trước mắt.
  • Thứ nhất là một tấm thẻ trắng. Chữ trên rất quen thuộc.
  • Tuấn Khải:
  • Ngày nào cũng vui vẻ.
  • Nguồn
  • Đây là tấm thiệp đính kèm trên bông hoa em gửi đến vào ngày sinh nhật anh.
  • Ngày đó bọn họ vừa mới cãi nhau một trận, rốt cục quyết định mỗi người đi một ngả, cho rằng như vậy coi như là buông tay lẫn nhau, sẽ không quay đầu lại.
  • Vương Nguyên vốn chắc chắn, Vương Tuấn Khải sẽ ném tấm thiệp này cùng với hoa tươi vào thùng rác. Tựa như vứt bỏ tất cả quá khứ dây dưa của bọn họ.
  • Mà tấm thứ hai......
  • Con gấu này, là ngươi sao? Vương Tuấn Khải nói. Đó là một tấm ảnh cũ, cậu bé lạnh mặt, bị "Đại Hùng" mặc đồng phục búp bê bên cạnh ôm lấy bả vai, đầu kề đầu, bối cảnh phía sau là một cửa hàng đồ Nhật, trên tường thủy tinh dán tranh chiêu thiếp không khí Giáng Sinh.
  • Vương Nguyên giật giật môi: "Ngươi làm sao biết......
  • Hóa ra hắn thật sự nhận ra chính mình. Thì ra thật sự không phải hắn tự mình đa tình.
  • Tâm tình ngày đó giống như còn rõ mồn một trước mắt, hắn buồn bực ở trong mũ búp bê vừa dày vừa nặng, cố gắng xuyên qua "Hùng chưởng" cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của Vương Tuấn Khải, lại càng thêm rõ ràng ý thức được, bọn họ cách xa bao nhiêu, xa như ở hai thế giới.
  • Trực giác là cậu. "Vương Tuấn Khải nói," Cho nên đi điều tra.
  • Sau khi xác nhận, tấm ảnh này vẫn đặt ở trong ví tiền của hắn, không bao giờ thay đổi nữa.
  • Ngươi biết không, kỳ thật mỗi một lần tách ra, ta đều luyến tiếc.
  • Ta chưa bao giờ muốn cùng ngươi tách ra, Vương Nguyên.
  • Anh chậm rãi nói, "Bắt đầu từ năm mười sáu tuổi, đến bây giờ mỗi một ngày, anh chưa từng ngừng yêu em.
  • Hai người giờ phút này dừng lại địa phương, con đường một bên là đủ mọi màu sắc nở rộ hoa dại, một bên khác là xuyên qua thành thị con sông. Người đi đường lui tới nói ngôn ngữ xa lạ, ánh trăng yên tĩnh, sáng tỏ, giống như có thể đem tất cả mọi người chiếu đến không chỗ nào che giấu.
  • Bóng đêm đẹp như vậy, nếu như muốn cho đối phương nghe một chút tiếng lòng cách ngực bụng này, tựa hồ không có thời khắc nào tốt hơn hiện tại.
  • Lời nói trắng ra mà hữu lực làm cho hốc mắt Vương Nguyên nóng lên, trái tim giống như rốt cục có chỗ về. Vương Tuấn Khải, "Anh mở miệng," Em có nhớ hay không, anh còn thiếu một chuyện chưa nói cho em biết.
  • Ngươi?"
  • Vương Tuấn Khải chần chờ một chút: "... Nguyện vọng sinh nhật của cậu."
  • Kỳ thật hắn vẫn không quên, chỉ là không sốt ruột, hay là có chút sợ hãi, cho nên đang đợi Vương Nguyên chủ động nói lên.
  • --------------------------------------------------------
14
Tôi và tháp Babel 177