TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử / Tôi và tháp Babel 176
TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Lộ Ô - lần này vẫn không làm cho người xem kiễng chân chờ mong thất vọng.
  • Thời gian chiếu phim kéo dài hai tiếng rưỡi, trong lúc đó không có người đi lại.
  • Kết thúc bộ phim, nhân vật chính vì cứu người, bị một đám du côn lưu manh vây quanh ở hẻm nhỏ chật chội. Gạch đập vào gáy anh, thoáng chốc máu chảy như trút.
  • Cuộc đời vất vả này, rốt cục đi tới kết cục.
  • Tiếng bước chân hỗn loạn vội vàng xa dần, Lâm Tân nằm trên mặt đất, cố gắng mở đôi mắt bị vấy máu. Mặt trời chói chang từng mảnh vỡ vụn, ở trên mí mắt đốt thành đỏ rực. Vòng sáng lắc lư trước mắt dần dần mở rộng, một giây sau, ảo giác trời sập đất lún. Con đường xi măng vốn bằng phẳng phá vỡ một khe nứt, kéo dài đến đầu hẻm, kéo dài đến chợ đông người ồn ào. Khe nứt kia càng lúc càng lớn, ầm ầm vài tiếng nổ, một tòa tháp cao ngất trời.
  • Lên, từng tầng từng tầng, thẳng lên trời cao.
  • Trong nháy mắt đó, Lâm Tân đột nhiên nghe được tiếng lòng nghĩ một đằng nói một nẻo của toàn thế giới.
  • Giữa người yêu, giữa cha con, giữa bạn thân, thậm chí giữa người xa lạ.
  • Ta không phải không yêu hắn.
  • "Đây là vì tốt cho nó, nó lớn lên sẽ hiểu."
  • Tôi không có ý định rời đi ngày hôm đó."
  • Thực ra bánh mì mới nướng ra cũng không ngon lắm.
  • Nàng không hiểu, ta không phải là người tốt.
  • ......
  • Mặc dù không phải câm điếc, mặc dù có thể mở miệng nói chuyện, mỗi người cũng đều có bí mật của mình, đều có ngôn ngữ không thể nói ra miệng.
  • Phóng tới phụ đề cuối phim, Vương Tuấn Khải quay đầu nhìn thoáng qua Vương Nguyên, phát hiện hắn đang kinh ngạc nhìn màn ảnh.
  • Giữa bọn họ, làm sao không có quá nhiều thời khắc nghĩ một đằng nói một nẻo. Bọn họ đều không phải thánh nhân, không thể thời thời khắc khắc bảo trì không hề sơ hở, thậm chí để tay lên ngực tự hỏi, cũng không có cách nào thật sự không hề giữ lại với nhau, càng không có tự tin cam đoan đối phương sẽ không hề giữ lại với mình, vô luận quá khứ, hiện tại hay là tương lai.
  • Bởi vì con người chính là những cá thể khác nhau, có tư tưởng khác nhau, chính vì vậy, mới có thể hấp dẫn lẫn nhau.
  • Nhưng điều đó sẽ không còn là trở ngại cho họ nữa. Mặc dù có nỗi khổ bất đắc dĩ, không tự đáy lòng giấu diếm, cũng sẽ không lại đem bọn họ tách ra.
  • Có lẽ trên người người yêu luôn có phần đau đớn nhất, bén nhọn nhất có thể tổn thương ngươi. Nếu như không thể tách ra, vậy điều duy nhất có thể làm, là để nó phù hợp với khe hở của ngươi, để nó ở chỗ ngươi không còn là thứ đả thương người nữa. Đừng sợ trả giá thật lòng, giao mình vào lòng bàn tay của người khác. Thật ra gặp đúng người, sẽ cho ngươi loại dũng khí này.
  • Nếu như khi ngươi nhìn thấy đối phương lui về phía sau một bước, liền trực tiếp lui về trong vỏ của mình, thì vĩnh viễn sẽ không biết, một bước lui về phía sau kia, có lẽ là hắn vì chạy nhanh hơn về phía ngươi mà tụ lực.
  • Chỉ cần bước về phía trước một bước, bức tường vắt ngang kia, sẽ bị đập nát.
  • Xem xong triển lãm, hai người đều giống như có tâm sự, vì thế vai kề vai, tản bộ trở về khách sạn. Đường phố nước ngoài cũng không sợ bị người ta nhận ra, ngược lại thoải mái tự tại hơn rất nhiều".
  • Cậu sinh ra là để làm diễn viên." Bước xuống thềm đá, Vương Tuấn Khải dùng giọng điệu may mắn nói, "Đây thật sự là một quyết định chính xác.
  • Vương Nguyên nở nụ cười: "Vậy vẫn phải cám ơn ông, ông chủ.
  • Nghe được hai chữ cuối cùng, bước chân Vương Tuấn Khải dừng một chút, đột nhiên quay lại hỏi anh: "Bây giờ anh còn áy náy không?"
  • Cái gì? Vương Nguyên mờ mịt một cái chớp mắt, nhìn đối phương tràn ngập bất an ánh mắt, đột nhiên hiểu được hắn đang hỏi cái gì.
  • --------------------------------------------------------
14
Tôi và tháp Babel 176