TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử / Tôi và tháp Babel 162
TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Vương Nguyên?
  • Thanh âm trầm thấp truyền đến, Vương Nguyên cúi đầu, thiếu chút nữa không cầm được điện thoại di động.
  • Anh ta không cẩn thận quay video.
  • Nói......
  • Người trên màn hình hiển nhiên cũng có chút giật mình. Bên kia anh là đêm khuya, đang mặc quần áo thoải mái tựa vào đầu giường đọc sách, trên sống mũi đeo một cặp kính, ánh đèn vàng ấm áp chiếu cả người anh đến lười biếng. Vẫn là phòng ngủ mà bọn họ từng ở cùng nhau.
  • Anh ấy thực sự đã sống ở đó.
  • Có chuyện gì vậy?" Vương Tuấn Khải tháo kính mắt, xoa xoa mi tâm, "Sao đột nhiên lại tìm tôi?"
  • Chẳng lẽ muốn nói, bởi vì hắn muốn diễn một hồi tưởng niệm cầu mà không được người yêu, cho nên đến chỗ hắn tìm cảm giác? Hơn nữa còn bởi vì trượt tay, không cẩn thận quay video?
  • Ách, "Vương Nguyên dừng một chút, lập tức vòng vo.
  • Điện thoại di động, để camera mang tới bối cảnh phía sau, tôi chính là muốn nói, tôi rốt cục tới Anh quốc, lần này vé máy bay vẫn là công phí thanh toán, ha ha. Anh cố gắng làm cho giọng nói của mình bớt sa sút, "Ở đây em đã từng tới chưa?
  • Muốn hỏi cái này? "Vương Tuấn Khải trầm giọng hỏi. Vương Nguyên nửa khuôn mặt dưới đều chôn ở trong khăn quàng cổ màu đỏ, chóp mũi lạnh đến đỏ bừng, khẽ gật đầu.
  • ...... Nhận, nơi này còn rất thường đi dạo, "Vương Tuấn Khải trầm mặc một chút mới trả lời," Trường học của tôi ở ngay phía sau một khu phố. "Nói xong, bếp lò bên kia của hắn chạy một hồi, khi tiến vào ống kính lần nữa, trong khuỷu tay có thêm một con mèo.
  • Bánh ngọt! "Vương Nguyên vui mừng nói," Sao cậu béo nhiều như vậy!
  • Bánh ngọt hướng về phía màn hình quơ hai cái miếng thịt nhỏ, lại làm ổ ở trước ngực chủ nhân thoải mái nheo mắt lại.
  • Nước mắt.
  • Lộ Minh yêu cầu rất cao, đoàn làm phim vỗ vỗ dừng dừng, khi quay đến cảnh cuối cùng, trong nước đã qua năm mới.
  • Nếu như muốn nhắc tới biến hóa, mấy ngày nay, Vương Nguyên dĩ nhiên đã thành thói quen cùng Vương Tuấn Khải gọi điện thoại video.
  • Đầu tiên là đối phương nói muốn cho hắn xem mèo một chút. Hắn quả thực không yên lòng về bánh ngọt, còn lo lắng mình rời đi quá lâu, tiểu tử kia sẽ không nhớ rõ hắn, vì thế mỗi ngày đều phải nghe nó "Meo meo" kêu hai tiếng mới có thể ngủ ngon. Về sau, chính là tán gẫu một ít có không, tiến độ quay phim, đi đến địa phương
  • Ví dụ như có một lần tạm thời cho nghỉ, Vương Nguyên một mình đến trường học cũ của Vương Tuấn Khải, cầm cà phê ngồi trên ghế dài bên bãi cỏ cả buổi chiều. Sau đó Vương Tuấn Khải nói với anh, trước kia anh cũng rất thích ngồi ở vị trí đó, bởi vì nơi đó không có bóng cây, ánh mặt trời rất tốt, còn chưa có ai cướp.
  • Ngày giao thừa kết thúc công việc rất sớm, những người khác đi chơi, Vương Nguyên không quá hăng hái, một mình trở lại khách sạn, nghĩ sắp đến 0 giờ trong nước, vì thế gửi video thỉnh cầu cho Vương Tuấn Khải.
  • Không ngờ đối phương lại cúp máy.
  • Có lẽ là đang bận? Dù sao cũng là tết âm lịch.
  • Nhưng mà không quá vài phút, Vương Tuấn Khải lại quay lại, bất quá rất bất ngờ, lần này chỉ là trò chuyện bằng giọng nói.
  • Nguồn gốc? "Tiếng ồn của Vương Tuấn Khải có chút khàn khàn.
  • Vương Nguyên nhất thời có chút xin lỗi: "Là ta quấy rầy ngươi."
  • Các vị thần,
  • Tôi còn chưa ngủ.
  • A, vậy là tốt rồi. "Vương Nguyên giật giật cổ họng.
  • Kết, "Anh có nhà không?
  • Ừ, tôi......
  • Đối phương còn không có trả lời xong, Vương Nguyên nghe được nghe thấy
  • Bên trong truyền đến thanh âm ồn ào, hắn cẩn thận phân biệt.
  • Một chút, nhạy bén đứng thẳng người dậy: "Ngươi
  • Anh đang ở bệnh viện?
  • --------------------------------------------------------
14
Tôi và tháp Babel 162