TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử / Tôi và tháp Babel 153
TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • "Bánh ngọt!!"
  • Vương Nguyên ôm bánh ngọt chưa hoàn hồn đi đút sữa, trong phòng ngủ vị kia nửa ngồi ở trên giường, dùng sức gãi gãi tóc.
  • Trong lòng hai người đều có tâm sự.
  • Vương Nguyên hỏi câu nói kia, kỳ thật giấu ở trong lòng thật lâu. Bọn họ hiện tại xem như quan hệ gì, trong lòng hai người cũng không biết, nhưng cũng không dám hỏi. Nếu như hỏi, còn có thể bình an vô sự sao?
  • Nhưng có lẽ cuộc sống và tình yêu, bản chất đều không hoàn mỹ. Có một số khúc mắc bọn họ phải tuyệt khẩu không đề cập tới, là bọn họ phải làm bộ như có thể dễ dàng quên đi.
  • Nếu chôn đủ sâu,
  • Sẽ không có ngày bị lật ra chứ? Chỉ cần quả bom không bao giờ nổ, có phải giống như không tồn tại? Nếu như mỗi một ngày đều bình an vô sự như hôm nay, như vậy một ngày liền một ngày, biến thành một tháng, một năm, mười năm, có thể
  • Có thể kết nối cả đời thì sao?
  • Khi Vương Tuấn Khải rửa mặt xong, đang nhìn thấy hình ảnh một người một mèo cùng nhau ngồi trên sô pha đọc sách. Ánh mặt trời chiếu lên tóc cậu bé, ánh vàng rực rỡ, phảng phất hiện ra vầng sáng lông xù, mèo ăn no rượu chè lười biếng dựa vào cánh tay cậu, mệt nhọc híp mắt.
  • Nếu như thời gian có thể dừng lại thật tốt, nghĩ như vậy, trái tim Vương Tuấn Khải đột nhiên đập một cái. Cảm giác động tâm, quen thuộc rồi lại vô cùng xa lạ. Hắn có thể cảm nhận được hết thảy là không giống nhau, là hoàn toàn mới, sống động, sinh động, ở ngực hắn tùy ý lan tràn.
  • Đó là dùng tim đập thình thịch, mất mà phục được, thậm chí kinh tâm động phách cũng không cách nào hình dung ra cảm xúc phức tạp.
  • Vì thế hắn đi qua, ngồi xuống bên cạnh Vương Nguyên. Ngửi mùi sữa tắm quen thuộc trên người hắn
  • Vị, trái tim dường như cũng trong nháy mắt ổn định lại.
  • Vương Nguyên chứng kiến hắn đã thắt xong cà vạt, giương mắt hỏi, một tay còn đang vuốt mèo mềm mại lông.
  • "Ừm," Vương Tuấn Khải cũng đưa tay gãi gãi cằm bánh kem trái tim, "Buổi trưa em ăn thế nào?
  • Không cần không cần, tôi tự làm được, vừa rồi nhìn tủ lạnh, còn có đồ ăn, tôi tự làm.
  • Làm đi."
  • Được, vậy cậu không cần thức ăn bên ngoài. "Vương Tuấn Khải đứng lên," Tôi đi đây.
  • Lúc chuẩn bị mở cửa, hắn luôn cảm giác có một đạo ánh mắt nhìn thẳng hắn, quả nhiên một giây sau, thanh âm trong trẻo vang lên.
  • Vương Tuấn Khải!
  • Hả? "Hắn đứng ở cửa trước, xoay người, nhìn về phía nam hài ôm mèo trong phòng.
  • Vương Nguyên cúi đầu, giống như hạ quyết tâm gì đó dường như, "Ngươi không phải muốn biết nguyện vọng sinh nhật của ta sao?
  • Chờ anh quay xong cảnh quay trở về, sẽ nói cho em biết.
  • Vương Tuấn Khải ngẩn người, lập tức lộ ra một nụ cười.
  • Được, ta chờ ngươi.
  • --------------------------------------------------------
  • Buổi tối hôm Vương Nguyên theo đoàn làm phim bay đến Châu Âu, Vương Tuấn Khải đang cùng ăn tối với cô Rose.
  • Đương nhiên bên cạnh bàn ăn vẫn không phải chỉ có hai người trẻ tuổi, mẫu thân hai bên đều ở đây, hoàn cảnh là nhà hàng hoa viên u tĩnh trang nhã, bên tai có nhạc jazz đang diễn tấu, tiếc nuối chính là không khí không quá vui vẻ.
  • Hai bên đều là những gia đình có uy tín, mỗi lần đăng báo đều phải xét duyệt từ trên xuống dưới, chưa nói đến hôn nhân đại sự. Nào biết có một ngày lặng lẽ lên trang giải trí, đăng ảnh chụp giống như bí mật chụp lén, không biết còn tưởng rằng là tình yêu của tiểu minh tinh trong giới giải trí bị phơi bày. Coi như có ý đồ, bây giờ bát tự, còn không có vung lên, "Vị hôn thê" danh hào ngược lại rêu rao khắp nơi.
  • Đã không cần làm rõ, luôn có một bên chủ động bày mưu đặt kế.
  • Sắc mặt bà Vương mắt thường có thể thấy được không tốt, Vương Tuấn Khải thì có chút không yên lòng.
  • ---------------------------------------------------------
14
Tôi và tháp Babel 153