TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử / Tôi và tháp Babel 149
TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • Người tính tình trẻ con như vậy, còn cố tình thích giả vờ thành thục.
  • Vốn Vương Nguyên cho rằng sau khi mình dọn đi, nơi này sẽ bị Vương Tuấn Khải bán đi, mắt không thấy sạch sẽ, bất quá cẩn thận ngẫm lại, một địa phương nhỏ như vậy, thật sự cũng không đáng để hắn tiêu phí tâm tư đi xử lý, có thể cứ như vậy gác lại.
  • Khóa mật mã mở ra, Vương Tuấn Khải lấy từ trong tủ giày ra. Hai đôi dép lê bọn họ cùng mua ở siêu thị, đặt đôi màu xanh lá cây trước mặt Vương Nguyên. Vương Nguyên một bên thay giày, một bên nhìn chung quanh một vòng diện tích không lớn phòng khách.
  • Trên bàn trà đặt máy tính xách tay mở ra, bên cạnh có hai lon bia mở miệng, trên thảm rải rác mấy văn kiện. Lại quét đến phòng bếp kiểu mở nối liền với phòng khách, trong bồn rửa chén lại còn chất đầy bát đũa đang đợi rửa.
  • Hắn có chút kinh ngạc, "Ngươi không có tìm người đến thu dọn phòng ở sao?" Bao lâu rồi?
  • Đến đây. "Vương Tuấn Khải thả lỏng ngồi xuống sô pha, nới lỏng cà vạt," Cách vài ngày tới một lần, "Anh dừng một chút mới nói," Tôi không muốn. Người khác tới nơi này quá thường xuyên.
  • Vậy......
  • Đáp án đã rất rõ ràng, nhưng Vương Nguyên cũng rất khó tin tưởng.
  • Dì quét dọn vài ngày tới một lần, nơi này hiện tại lại tràn ngập dấu vết cuộc sống.
  • Đây có phải là chứng minh, Vương Tuấn Khải bình thường sẽ ở chỗ này hay không? Cho dù hắn đã chuyển đi, hắn vẫn sẽ ở lại nơi này.
  • Ở nơi này đã từng làm cho hắn vô cùng ghét bỏ, quá khứ cũng không thường ngủ lại.
  • Tại sao?
  • Cậu đứng đó làm gì? Vương Tuấn Khải vừa nhìn chằm chằm màn hình máy tính vừa nói với Vương Nguyên, "Đi tắm đi, hôm nay đi ngủ sớm một chút." Thuận tiện vươn tay về phía hắn, "Bánh ngọt đưa cho tôi trước.
  • Mèo con và Vương Tuấn Khải thoạt nhìn rất thân thiết, vừa từ trong túi xách đi ra liền chui vào trong lòng anh, hai ba cái xoa bóp áo sơ mi của anh.
  • Liên tục quay phim đích xác làm cho Vương Nguyên rất mệt mỏi, thời gian nghỉ ngơi tương đối quý giá, rất nhanh đoàn làm phim sẽ bay tới Châu Âu quay cảnh nước ngoài, bộ phận này là trọng điểm của<<Thông Thiên>>, phó đạo diễn đều cố ý bảo bọn họ chuẩn bị tâm lý khổ chiến thật tốt.
  • Nhưng Vương Nguyên nằm ở trên giường quen thuộc, một mình nhìn trần nhà, rồi lại bắt đầu mất ngủ.
  • Nơi này, thời gian hắn ở không tính là dài, hồi ức cũng không ít,
  • Anh ta từng nghĩ mình sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.
  • Rồi.
  • Hắn cùng Vương Tuấn Khải dây dưa, đối với bất kỳ người thứ ba nào xem ra đều hết sức buồn cười. Rất nhiều chuyện rõ ràng đơn giản đến giống như một đường thẳng tắp, ở chỗ bọn họ liền hết lần này tới lần khác vặn thành nút thắt. Hắn không qua được, Vương Tuấn Khải cũng không qua được, tìm không thấy cách giải, lại cố chấp không chịu buông tha. Lừa mình dối người cho rằng đã đi thật xa, quay đầu lại đối mặt với quá khứ.
  • Nhưng lần này, hắn cảm thấy mình có thể cảm nhận được.
  • Cảm nhận được Vương Tuấn Khải đang gian nan đi về phía hắn.
  • Hắn biết nước sông lạnh như băng vẫn thấm đẫm xương cốt của hắn, nham thạch bén nhọn vẫn sẽ mài rách lòng bàn chân của hắn, vết thương kia khó có thể khép lại theo năm tháng từng tấc, vết sẹo nhìn thấy mà giật mình mỗi một phút mỗi một giây đều đang làm nhắc nhở xứng chức. Mặc dù mỗi một bước đều chìm trong bùn lầy, nhưng hắn vẫn cảm giác được.
  • --------------------------------------------------------
14
Tôi và tháp Babel 149