TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử / Tôi và tháp Babel 135
TFBoys thiên hạ hạ tiểu hài tử
  • "..." Vương Nguyên nhất thời nghẹn lời, hắn nào biết người này cư nhiên sẽ theo tới.
  • Không không, là ta đường đột. "Vương Tuấn Khải vội nói, đến nhà trưởng bối hai tay trống trơn, ngược lại hắn ngượng ngùng, lúc này mới nhớ tới không hợp lễ nghĩa, quấy rầy người khác.
  • Ba Vương cười rộ lên, nhịn không được nhớ lại năm đó, "Còn nhớ lúc ấy con nói nhất định che chở Nguyên Nguyên đi con đường này, bảo chúng ta ngàn vạn đáp ứng nó đi thi nghệ thuật, khi đó cảm thấy tiểu hài tử, nhà tùy tiện nói một chút, ai biết hiện tại, vẫn là con chiếu cố...... Là chúng ta liên lụy nó.
  • Chuẩn bị......
  • Được rồi được rồi. "Có lẽ là nhớ tới hai năm vất vả của con trai, mẹ Vương Nguyên không muốn nhắc lại, đẩy chồng, thời gian không còn sớm, bảo hai đứa nhỏ về phòng nghỉ ngơi trước.
  • Trong lòng Vương Tuấn Khải ngũ vị tạp trần.
  • Hắn lúc trước xác thực vỗ ngực, ánh mắt lóe sáng, so với ai khác đều nghiêm túc hơn một người đều biết giải trí vây là bể nhuộm lớn, muốn trở nên nổi bật khó như lên trời một khi đối mặt Vương Nguyên cha mẹ, hắn thề son sắt nói muốn dốc hết toàn lực bảo vệ hắn, tràn đầy nhiệt huyết giống như anh dũng kỵ sĩ, dù cho các phụ huynh căn bản sẽ không đem thiếu niên hứa hẹn coi là thật. Nhưng khi đó hai người bọn họ đều kiên định như vậy, Vương Nguyên muốn học diễn kịch là đại sự hàng đầu, hắn muốn học quản lý cũng là đại sự hàng đầu, có mộng thì phải đuổi theo, hộ tống lẫn nhau, trên đời này có ai có thể ngăn cản?
  • Người yêu trăm năm vẫn chưa thể hoàn toàn tâm linh tương thông, huống chi bọn họ còn trẻ.
  • Căn nhà cũ này diện tích nhỏ, Vương Nguyên cũng không thường trú, phòng dùng tự nhiên liền nhỏ hơn, hẹp như một phòng chứa đồ. Trước khi trở về mẫu thân cố ý thu dọn qua, thay đổi chăn đệm sạch sẽ vừa phơi qua, lỏng lẻo mềm mại.
  • Vương Tuấn Khải tắm rửa trước, mặc áo T - shirt cũ của Vương Nguyên đi ra trao đổi quyền sử dụng phòng tắm với hắn.
  • Trong gian phòng này đồ vật ngoài ý muốn nhiều nhất nhất tốt nghiệp lúc Vương Nguyên vẫn không có an ổn điểm dừng chân, luôn là từ nơi này chuyển đến nơi đó, bởi vậy hắn rất nhiều hành lý đều tạm thời chất đống ở cái này trong nhà, tràn đầy đương tất cả đều là hồi ức.
  • "Ngươi nhìn cái gì?
  • Lúc Vương Nguyên lau tóc đi vào phòng nhỏ, Vương Tuấn Khải đang ngồi dưới đất lật xem một quyển album ảnh, tập trung tinh thần.
  • Cái này." Vương Tuấn Khải không hoảng hốt vì bị bắt, ung dung rút ra một tấm ảnh thật to, lắc lư với Vương Nguyên.
  • Lắc đi.
  • Vương Nguyên không nhìn kỹ liền nhận ra.
  • Đó là ảnh kỷ niệm cả lớp trước khi phân khoa văn lý trung học phổ thông.
  • Khi đó rất vui vẻ. "Vương Tuấn Khải đột nhiên nói. Vương Nguyên đi tới, ngồi xếp bằng bên cạnh hắn, tiếp nhận tấm ảnh kia. Từng khuôn mặt ngây ngô ngây thơ không rành thế sự, hắn và Vương Tuấn Khải đứng ở góc đội ngũ phía sau, đầu kề đầu, hai tay dắt ở phía sau, là bí mật mối tình đầu ẩn giấu trong hình ảnh.
  • P ừ, rất vui vẻ. "Anh nhìn mình rực rỡ trong ảnh.
  • Nụ cười có chút xa lạ, thấp giọng phụ họa. Tóc còn đang nhỏ nước, trên áo T - shirt màu trắng thấm ra vòng tròn bất quy tắc, Vương Tuấn Khải không nhịn được vén khăn lông treo trên vai cậu lên giúp cậu lau một phen.
  • Vương Nguyên mất tự nhiên nghiêng đầu, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn không nhúc nhích.
  • Hắn cũng không hiểu tại sao bây giờ còn có thể tâm bình khí hòa nói chuyện với người này. Vương Tuấn Khải ở bên cạnh hắn hô hấp, khuỷu tay nhẹ nhàng lau qua cánh tay nhỏ của mình, nhiệt độ đột nhiên tăng cao đều sẽ làm tim hắn không khống chế được, đầu óc trống rỗng.
  • ---------------------------------------------------------------------------
14
Tôi và tháp Babel 135